Hứa hẹn mãi hôm nay mới ngồi viết được về anh, chàng Dương Tiêu tráng sĩ. Tôi không nghĩ rằng bố mẹ anh đặt tên này là theo tên nhân vật của chưởng bộ Kim Dung bởi vào cái thủa anh sinh ra thì xứ Bắc Kỳ chỉ rặt vải màn thô và ảnh bác. Tôi có hỏi anh thì được đáp, Dương Tiêu nghĩa là thiếu sáng thôi mà. À, ra thế. Nhưng trong cái sọ não đầy những nham nhở của tôi thì cứ nghĩ Dương Tiêu nghĩa là chim bằng quả ớt hoặc sự teo dái khôi hài hehe. Chứ đâu nghĩ ra cái hàm ý sâu xa của bố mẹ anh khi sinh con ra trong những tối tăm khổ cực.
Anh hành nghề truyền thông mậu dịch cho một tờ nhật trình có tên rất oách là " Cớm nhân nhân". Cớm là cách nói bình dân pha chút láu cá của phường dân dã. Ở cái xứ ta, cái gì cũng có tý nhân dân, tỉ như tên cái tờ nhật trình kia, hay như tòa án nhân dân, quân đội nhân dân, đến cả giáo viên cũng nhân dân, nghệ sĩ cũng nhân dân..., duy chỉ riêng kho bạc là của...nhà nước. Càng những nơi cái gì cũng nhân dân thì về thực chất và căn bản nhân dân chả có vẹo vọ chó gì ngoài cái danh hão lớn lao được lắp ghép vừa chủ ý vừa vô tội vạ.
Mảng tin chính anh đưa là cướp - giết - hiếp và các dạng lang ben tổ đỉa hắc lào, nghĩa là tạp pí lù lắm. Và hàng tháng chủ nhiệm người ta đếm chữ mà giả công xá cho anh dưới cái xưng danh nhuận bút. Ấy thế mà cũng khẳm tiền, cộng trừ nhân chia chán chê ra anh cũng thâu tròm trèm hai mấy triệu khi chỉ ngồi phòng lạnh xào xáo những thứ tào lao trên mạng ảo mông lung, trong khi đồng nghiệp anh, một ký giả chuyên đề danh giá làm một bài luận dài như dái ngựa trong nửa tháng giời thời lãnh nhõn hơn ba triệu bạc. Nhưng cũng chưa kinh bằng một dị nhân tôi biết, kẻ này đồng hương, ôm một lúc năm bảy tờ nhật trình lá cải, tháng tháng đều như gà gáy sáng thu đủ hơn trăm triệu tiền tươi, nuôi dư dả hai vợ bốn con bằng cái hình hài ve chai chè chén.
Ấy bởi cái đặc thù đó mà anh hay lê la diệu vã. Anh kết luận " phi tửu bất thành tin" hehe. Anh đi uống diệu để moi tin, hóng tin, chộp tin nên những canh diệu thường diễn ra nơi vỉa hè ồn ả với đủ các hạng người, từ cave ế khách cho đến các tiểu thư dắt chó đi dạo bâng khuâng. Cá biệt có những hôm anh ngồi tuyền với hạng danh giá nhưng trắng tay sau một cữ đất cát hoặc trứng khoán lô đề. Rồi cả những thi sĩ nửa mùa quanh năm ăn mắm mút dòi và nhiều bậc bô lão lấy tuổi đảng và huân huy chương làm mồi nhắm. Nhưng phần nhiều là anh ngồi với lũ gái hoang. Tôi gọi là gái hoang bởi chúng chả nghề ngỗng gì lại bí hiểm về nguồn gốc xuất xứ và hễ cứ có ai " bóp còi" là cong đít lên đường.
Hôm chập tối anh gọi tôi lên ngồi diệu vã mé đường tàu ở cửa Nam. Gớm chết chết, có vài món vú vê lợn sề cháy xèo xèo trên chảo gang mà hơn chục cái đầu bâu đen bâu đỏ. Tôi định về nhưng thấy thấp thoáng hai bóng hồng khả ái nên cũng hăng hái tham gia. Của đáng tội không phải bạn anh, mà là bạn của một người khác. Ấy thế mà anh cứ giữ rịt lấy một em rồi vật vã há họng đong diệu vào cái bụng cóc nhọc nhằn. Em gái kia xem chừng say sưa lắm, cũng ngất lên gục xuống như ai. Được thể anh lại vỗ về, nom ra dáng lắm. Nhưng thay vì xoa lưng chiêu nước thì tay anh lại xoắn xuýt ở cửa tiền môn. Không phải lồn mà là vú. Đù má Sài Goòng...
Hóa ra anh vuốt ngực cho em gái kia nôn. Thở dài người ta hay vuốt bụng và vuốt ngực những lúc hắng ho nhưng giờ tôi biết thêm mẹo mới là khi hỗ trợ nôn thì nên vuốt nồn, ối quên, vuốt ngực. Nhìn cái cảnh em gái kia òng ọc và anh cắm cúi chăm sóc hơn cả mức nhiệt tình làm tôi xúc động quá nên đứng lên mà cáo lỗi ra về. Bởi tôi sợ nếu có ngồi lại thì cũng chả uống ăn được mẹ gì mà chỉ ước em gái còn dôi ra cũng say như thế. Để làm gì? Thì để tôi vuốt ngực cho nôn ra chứ còn làm gì nữa. Nhưng như thế thì nhẫn tâm quá. Thằng bạn nhiệt tình đã đành, thêm một thằng nhẫn tâm nữa thì còn ra cái thể thống chó gì hehe.
Hôm đi tụ bạ với huynh đệ Lương sơn trại, tôi có hỏi anh sự te tái. Anh cười như gái mới về nhà chồng, nói " thì sau đó đi chén chứ còn đéo gì nữa". Tôi lại hỏi, mới quen biết nhau qua cữ diệu mà đã chén được sao? Anh bảo " tình bây giờ cho không biếu không nhiều lắm, An-nam ta đang bị lạm phát dục tình". À, ra thế.
Nhưng cái hài hước và đen nhọ của anh là cả một đêm diệu say và sự dâm tình ở trên đỉnh điểm thì em gái kia chỉ nhất mực kêu tên thằng bạn khiến anh vừa hì hục " làm nhục" vừa khoái chí cười khành khạch. Trong tâm nguyện - anh bảo - mày gọi trên ai kệ mẹ mày, còn tao phải đảm bảo năng suất và chất lượng. Nhưng để đúng với biệt danh Dương Tiêu tráng sĩ, anh làm thêm nháy nữa, nâng số lượng lên gấp đôi. Rồi chuồn...
Anh lẻn khỏi khách sạn lúc 3 giờ sáng sau khi găm gối ít tiền quà. Lý do giản dị là - anh nói - nó mà tỉnh diệu mà điếu phải thằng kia thì...ăn cứt.
Ôi tráng sĩ Dương Tiêu, chàng đúng là cháng sĩ con tiều hehe.