Hình mang tính minh họa nhưng không nhất thiết khác với sự thật:))
Chị không còn trẻ nữa, sắp đến cái đốt 49 rồi. Chị lùn lắm nhưng cổ lại cao ba ngấn. Mẹ tiên nhân, tạo hóa cũng lắm trái ngang.
Chị có đẹp không? Tùy mắt thôi. Nhất là mắt của những kẻ si tình hoặc bị thong manh bới những thói đa đoan ất ơ dấm dớ. Cá nhân tôi thấy chị xinh bình thường, những nét xấu cũng bình thường, trừ một thứ bất bình thường là giọng ca khá mả. Tạo hóa tuy lắm trái ngang nhưng cũng rất đỗi công bằng.
Những tình khúc của Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An hay Trịnh Công Sơn qua mồm chị đều trở nên rất lạ. Thoảng nghe thì phảng phất giọng của những vàng son danh giá một thời, kỹ ra lại thấy chẳng giống ai. Với cái trình thẩm âm tương đương với bò nghe sonate ( đọc là xô - nát) của tôi thì đó là một chất giọng hơi thiếu điêu luyện nhưng lại thừa những xúc cảm mà nếu đem ví von thì chẳng khác gì cái khí chất đang vào độ hồi xuân của chị. Từ quyết liệt bỗng quay sang nũng nịu, đang rạo rực bỗng phẳng lặng gương hồ và hẵng tô hô thì bỗng giở nên kín đáo. Là tôi cứ bố láo mà phán bừa như thế bởi cũng chỉ là người thẩm ÂM HỘ thôi mà:))
Tôi quen chị cũng buồn cười và cắc cớ. Ấy là xong một bữa diệu thịt phủ phê thì bạn tôi rủ rê đi hát ở một tiệm khuất nẻo cuối phố ăn đêm. Hai thằng đàn ông chui vào chỗ kín kể ra cũng nhiều khuất tất lẫn nghi ngờ bởi thiên hạ bây giờ người ta nhìn nhau không bằng " cửa sổ tâm hồn" nữa mà bằng độ lạnh tanh mang hình viên đạn hoặc cú vọ săn mồi. Tôi không hào hứng mấy. May là bạn tôi thầm hiểu ra tâm ý nên rỉ tai rằng sẽ có gái đến hát cùng. Tôi hỏi lại rằng hàng họ hay tình nhân? Bạn tôi bảo thuộc thành phần " không có chó nên bắt mèo ra...ăn cứt". Tôi hơi chán nhưng cũng tự trấn an " sẽ không ỉa nhưng vãi dắm rồi về" bởi tôi thương những "con mèo" phải xơi những khẩu phần độc hại và không mong đợi.
Chị đến. Tôi tá hỏa tam tinh, mắt đang hình cầu bỗng lồi ra như trôn ốc. Tôi nói nhỏ với bạn, rằng "đi hát bảo mẹ đến làm gì?" Bạn tôi cười rú như sói tru trăng, rằng " người yêu tao, mẹ cái mả bố mày". Tôi lặng người đi trong thảng thốt.
Ấy rồi chị vồ mích hát những bốn - năm bài. Tôi mắt chữ A, mồm chữ O còn lò so thì... chữ Z. Tôi lại hỏi bạn tôi " ca sĩ à?". Bạn tôi cười hí hí " sĩ đéo gì nhưng có tí...lên cơn".
Dừng câu viu, mai bốt nốt...