Tính tôi hay quên. Mẹ tôi bảo may anh có cái dái gắn vào thân chứ không cũng thất lạc. Tôi phì cười, nhủ bụng, mất mát từ năm 19 bởi chị Đào, hơn tôi 5 tuổi, tôi nhớ chả bao giờ quên. Tính mẹ tôi thế, hay mắng con cái theo lối xưa, viêm nhiễm từ bà. Nhớ lúc bé, mỗi khi tôi khóc, mẹ tôi dỗ, con giai giống, giai nòi của mẹ, nín đi, chim thẹn thụt hết vào rồi kìa. Bé tôi khóc nhiều, đến độ chim cò vón cục, tím ngắt.
Năm tôi 13, mẹ tôi dỗ, lên viện mẹ khều chim, chóng lấy vợ nhé. Tôi hoảng không đi. Mẹ tôi phải hứa mua cặp mới, cho tôi chơi súng cao su tôi mới chịu. Ở viện, người ta tiêm vào háng tôi. Tỉnh dậy, tôi thấy chim tôi đau, quấn bông trắng. Ngày mẹ tôi thay một lần, ba ngày thì thôi. Tôi thấy chim tôi lớn hơn thật, lồi hẳn cái đầu ra, bóng nhẫy. Mãi sau tôi mới biết là bị cắt quy đầu. Chứ ngày đó, chịu. Mẹ tôi cũng không nói tôi hay.
Năm tôi 19, năm thứ nhất đại học. Nghỉ hè tôi về quê chơi. Tôi oách nhất làng, cả tổng cũng nên bởi mỗi tôi đi đại học. Trong mắt bọn con gái bằng tuổi, nhớn hơn hoặc bé hơn tý, tôi là vật lung linh. Ý tôi là rất được ngưỡng mộ. Hình như tôi đã quen mùi phố thị. Ở quê chơi mấy hôm đã thấy chan chán. Bọn con gái rủ tôi đi sinh hoạt đoàn, bắt tôi phụ trách việc tập thiếu nhi, mảng văn nghệ. Chị Đào làm tổng phụ trách, hơn tôi 5 tuổi, chưa chồng, quý tôi như em. Ở quê, tuổi như chị đã là ế sưng ế xỉa, dù chị rất đẹp. Hay tại chị đẹp nên chị ế?
Người ta tổ chức cắm trại, duyệt nghi thức đội, làng tôi được nhất. Riêng văn nghệ điểm tuyệt đối luôn. Công nhớn là của tôi, bởi tôi nghĩ được cách diễn hay, chia bè đặt nhịp đâu ra đấy. Tôi càng được ngưỡng mộ tợn, nhất là chị Đào. Xã cho ít tiền, chị Đào vác rá đi xin gạo khắp làng làm cơm kết đoàn ăn tổng kết. Tôi được tuyên dương nhiệt liệt. Trong bữa, tôi ngồi mâm chị Đào. Chị tiếp thức ăn cho tôi như dân công tiếp đạn pháo cối. Chị còn bắt tôi uống rượu với mấy anh trên xã đoàn. Tôi về nhà, sặc mùi rượu. Mẹ tôi mắng xa xả. Tôi bảo mấy khi, ai cũng vui, chị Đào lại nhiệt tình. Mẹ tôi tru lên, đào với chả lấp, chớ có dây vào con chơm hớp đấy, thiệt thân. Tôi im.
Mấy bữa nữa là tôi đi. Mẹ tôi sửa soạn cho đủ thứ mang theo trong khi tôi chỉ cần tiền. Tôi đến chị Đào chơi, cốt chỉ để chào hỏi. Nhà chị ngay mé sông. Bố chị chết trận, nhà giăng đầy bằng khen, bằng tổ quốc ghi công. Mẹ chị già, ốm khật khưỡng quanh năm. Mấy người anh chị lớn đi Nam làm ăn hết cả. Chị sống với mẹ, ba sào ruộng, tham gia việc xã, việc đoàn. Chị dẫn tôi lên đê ngồi. Chị bảo cho mát và nhờ gió chị hong tóc, chải đầu mới gội. Chị móc trong túi quần cho tôi quả ổi trâu. Tôi kháo ổi ăn, chị hong tóc rối, dế kêu ồi ồi. Chị bảo cho chị địa chỉ, trường lớp, thi thoảng chị gửi thư, không quên dặn hè sau lại về làm đoàn đội với chị. Tôi vâng, ngoan như thằng em dại.
Tôi ngồi với chị đến khuya. Toàn chuyện giời ơi đất hỡi. Đại khái tôi kể chuyện phố phường, chị kể chuyện làng xã. Về nhà, mẹ tôi hỏi đi đâu. Tôi bảo sang chị Đào. Mẹ tôi sôi máu. Tôi im.
Mai tôi đi. Cơm nước xong là tôi tếch sang chị Đào, chào chị lần cuối, nhân thể đưa cho chị địa chỉ để chị biên thư. Mẹ tôi dóng dả, mai đi rồi còn đi đâu? Tôi im. Đi lầm lũi. Sau đít, mẹ tôi chửi véo von.
Chị Đào cũng mới cơm xong. Tôi đưa chị tờ giấy có ghi địa chỉ, bảo đến chơi mới chị, mai đi. Chị lại dẫn tôi lên đê. Ếch nhái kêu rinh. Chị không hong tóc như hôm trước mà bó gối ngồi bần thần, tay vặt cỏ gà tàn nhẫn. Tôi ái ngại, hỏi chị buồn à? Chị không nói. Đám cỏ gà trụi một mảng to. Tôi cũng buồn lây, rồi ú ớ, không hiểu sao sang chị mẹ em không thích? Chị vụt khóc. Tôi hoảng. Thế là thế nào?
Bớt thút thít, chị bảo, mẹ đúng đấy, em không nên chơi với chị. Tôi nhao lên, sao sao? Chị lại im. Tôi an ủi chị, cơ mà em thích, kệ mẹ. Chị ôm lấy tôi, xoa đầu, thủ thỉ, về đi, mai còn đi. Tôi nấn ná, ngồi thêm tí nữa, được không? Tôi cứ để chị ôm thế, kiểu ôm của người chị lớn với thằng em dại. Tôi bắt đầu khó chịu, không bởi sự ấp ôm của chị, mà bởi cái thằng tôi, có cái gì đó nong nóng, cựa quậy, bứt rứt, u mê và cả sảng khoái. Tôi bấu tay vú chị làm đứt mất hai cái cúc. Trong đêm, tôi thấy hai ông trăng, sáng chói, nõn nà, chĩa ra tênh hếch. Ô, chị không mặc áo ngực, làng nước ạ.
Chị run bắn, đẩy tôi ra thật mạnh. Tôi ú ớ, sống sượng, bàng hoàng. Chị nói, giọng run rẩy, hư. Rồi chị nhổm đít, chạy xuống nhà. Mình tôi đứng trên đê. Đũng quần ướt một mảng to, nhớp nháp. Mẹ cái thằng tôi chứ, hư đến thế là cùng.
Tôi về. Mẹ tôi không chửi thêm câu nào nữa, nhẽ mai đi nên nhân nhượng. Cả đêm, tôi không sao ngủ, mê man nghĩ tới chị Đào, mãi khi nghe tiếng mẹ tôi gọi dậy thì tỉnh hẳn.
Hơn tuần sau, tôi nhận được thư chị Đào. Chị khuyên tôi học hành chăm lo, sinh hoạt điều độ, tịnh không thấy nhắc chuyện trên đê. Tôi biên lại cho chị một lá, hứa hẹn ngoan ngoãn, y lời chị. Tôi cũng chả nhắc chuyện kia làm gì. Chuyện đến đây đã bắt đầu nhạt, chả có gì kể nếu như sau đó lâu lâu tôi nhận thư chị Đào. Chị bảo chị sắp bán nhà, cả mẹ và chị sẽ đi Nam, chị sẽ đi làm công nhân, mẹ chị ở với các anh chị lớn. Tôi buồn nẫu. Tôi đánh điện về nhà, nhờ mẹ tôi sang gọi chị Đào nghe. Chả là cả làng mỗi nhà tôi có điện thoại bàn, những việc cần kíp của tôi cũng như cả làng cứ nhè vào đó mà gọi. Việc của mẹ tôi là đi gọi, hẹn giờ cho người ta đến nghe, chả tiền bạc gì nhưng thi thoảng cũng được ít trứng gà, dăm quả na, bơ gạo nếp, đại khái thế. Mẹ tôi nghe xong, bảo, tao không rỗi hơi đi hầu lồn thiên hạ. Úi giời!
Tôi bặt tin chị từ đó, đến nay tròn 20 năm. Hôm nọ về quê, lang thang tản bộ trên đê, gặp một thôn nữ dáng vẻ thị thành. Tôi hỏi cháu con cái nhà ai? Thiếu nữ bẽn lẽn, cháu tên Mận, con mẹ Đào.
Bất giác tôi gào lên, mận với chả đào. Và tự thấy mình " tuất hợi " quá thể.
***
P/s: bài biên từ mùa xa lắc:))