Táo: Ối anh Phẹt ơi là anh Phẹt ơi. Tôi thương cụ Rùa quá.
Phọt_Phẹt: Cụ ấy là bố ông à mà rên như Bác mất thế?
Táo: Cụ ấy là quốc thú, cả nước xót thương. Nhẽ nào tôi lại không?
Phọt_Phẹt: Thôi ông im đi. Việc của ông là lo sao cho bếp núc luôn đỏ lửa nhưng không được để cháy nhà cửa. Còn cụ Rùa có thăng thiên thì cũng chỉ một dòng trong tấu sớ là xong. Nghe nhở?
Táo: Anh bảo sao tôi nghe vậy. Năm nay anh cho tôi lên chầu Giời bằng gì?
Phọt_Phẹt: Năm nay cho ông đi bằng con Rô - Phi đơn tính. Tốc độ, phong cách chứ không cảnh vẻ, ưỡn ẹo như con chép đầm Vươn năm ngoái đâu. Yên tâm chửa?
Táo: Đội ơn anh. Năm nay anh có tấu gì lên không để tôi bẩm hộ?
Phọt_Phẹt: Không. Mà chỉ xin ông ở luôn trên thiên đình cho tôi nhờ.
Táo: Sao lại có thể thế được?
Phọt_Phẹt: Vì năm nay tôi cũng có chung số kiếp như ông rồi. Khác cái ông là Táo Quân, còn tôi là Táo... Phọt Phẹt.
Táo: Anh người trần mắt thịt mà thánh lắm. Tôi bội phục và kinh hãi vô cùng. Nhưng tôi còn bội phục và kinh hãi bác cả nhà anh hơn khi đoạt được ngôi Tổng bí. Thật là hồng phúc cho cái nước Nam này.
Phọt_Phẹt: Ông cứ tấu với Ngọc Hoàng cái nhẽ đó cho tường tận nhưng phải quán triệt là bác cả tôi đoạt ngôi Tổng bí không vì tham quyền cố vị, mà chỉ là giúp đoàn kết nội bộ thôi. Vì đại cục cả.
Táo: Ai mà chả có lý do để biện minh cho mục đích. Bác cả anh giáo điều thế thì đoàn kết nội bộ bằng miền tin à?
Phọt_Phẹt: Bằng bùa nghị quyết và chế độ công an trị. Mà ông thôi đi, việc của ông là tấu hót với Thiên đình chứ không phải ở đó mà luận việc Triều chính. Thọc mạch tuần đinh nó lại gô cổ đi đấy, chớ có dại.
Táo: Anh dạy phải. Nhưng tôi quan ngại cho cái tiền đồ của cái nước Nam này, rằng không biết là đi về đâu?
Phọt_Phẹt: Ông không phải lo. Cùng tắc biến thôi. Con nào trước khi chết mà chả giãy.
Táo: Anh đúng là đồ phản động. Nhưng con Tư bản giãy mãi mà có chết đâu?
Phọt_Phẹt: Nhức đầu quá. Ông không còn chuyện gì khác hơn à?
Táo: Có đấy. Nhưng là chuyện với tay Táo Tầu. Thằng chả gạ tôi không dâng biểu tấu về việc chủ quyền biển đảo.
Phọt_Phẹt: Ý ông sao?
Táo: Thì theo truyền thống và thông lệ, tôi lại cực lực phản đối thôi.
Phọt_Phẹt: Đúng bài rồi đấy. Chứ chớ có hùng hổ mà chành chọe kẻo nó vả cho tòe loa. Cứ cực lực phản đối là thằng Táo Tầu nó chán và nản ngay thôi.
Táo: Thế hóa ra là đánh giặc bằng mồm à? Có nhẽ đâu thế?
Phọt_Phẹt: Thế theo ông thì đánh bằng gì khi trong tay chỉ có hỏa mai và thuyền thúng?
Táo: Chả phải nước Nam có đại pháp sư Lương Ngọc Huỳnh đại tài trong việc hô phong hoán vũ đó sao? Người xoay chuyển được cả càn khôn thì sợ đếch gì bọn giặc cỏ. Mời ngài ấy ra biển đảo làm bão nhấn chìm tàu to súng lớn là xong chứ gì.
Phọt_Phẹt: Ông hài hước hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng nhẽ đó là giải pháp tối ưu trong tình hình hiện nay. Hay để tôi gọi đại pháp sư làm phép để đưa ông lên Thiên đình cho nhanh? Đỡ phải cưỡi Rô - Phi đơn tính cho nhọc xác.
Táo: Đội ơn anh lắm.
Phọt_Phẹt: À lố, đại pháp sư Lương Ngọc Huỳnh phải không ạ? Vâng, tôi Phọt_Phẹt đây. Ngài có thể làm phép cho Táo nhà tôi lên chầu Thiên đình chóng vánh hanh thông được không?
Đại pháp sư: Đang bận buôn đào bán quất kiếm cái tết nhá. Gọi lại sau. Bíp bíp bíp...
Táo: Hỏng việc rồi phỏng?
Phọt_Phẹt: Về cơ bản. Thôi, để tôi đi bắt con Rô - Phi đơn tính về cho ông. Nhanh không có thằng bếp nó cho vào nồi thì hỏng hẳn.
Táo: Anh bắt ở đâu?
Phọt_Phẹt: Trong cái bể cá ở Phọt_Phẹt tửu điếm chứ ở đâu.
Táo: Mở quán nhậu à?
Phọt_Phẹt: Phải. Chứ định để mạng nhện chăng ở đít thêm bốn nghìn năm nữa à?
Táo: Thế để tôi ra đó trông bếp cho nhá. Chứ bếp nhà lạnh lắm.
Phọt_Phẹt: Thôi, có tôi trông rồi. Ông nên nhớ năm nay tôi cũng chính thức làm Táo đấy. Táo Phọt Phẹt.
Táo: Tiên nhân. Người đâu mà lại có cái nết tranh ăn với thánh thế.
Phọt_Phẹt: Hế hế. Thôi tôi đi nhế.