Tôi sinh ra ở xứ Thanh nghèo khó, lớn lên bằng gánh hàng xáo của mẹ và rau má bố gỡ chân đê. Bố mẹ tôi làm nghề giáo. Tôi là con cả, sau là ba em. Năm tuổi tôi đã biết chổng đít thổi cơm, sáu tuổi đã biết đêm hôm ngồi canh lửa cho nồi rượu lậu, bảy tuổi đã thay bà nhá cơm nát cho đứa em thứ ba. Tôi siêu sao và nhiều phẩm chất hay ho, mọi nhẽ.
Năm học lớp 1 tôi đã biết để ý đến bọn con gái cùng lứa. Ngày đó chỉ đắn đo mỗi việc sao đi đái tôi lại đứng còn chúng nó… lại ngồi. Để khỏi phải băn khoăn, tôi cũng thử ngồi đái một bãi, nước tiểu vãi hết cả ra chân, khai mù mịt.
Cùng lớp tôi có con Hồng, nhà chung một làng là kháu nhất. Mặt, mũi, má, môi, đông cũng như hạ, lúc nào cũng phơn phớt đỏ. Nhẽ thế nên nó tên là Hồng chăng?. Đấy là lớn lên tôi suy đoán thế, chứ ngày đó thì biết quái gì. Con Hồng hay cho tôi đồ ăn, bữa thì miếng sắn gạc nai khô, hôm thì quả rứa dại hái ở bờ rào. Bù lại, tôi cho con Hồng mượn que tính, cục phấn màu, những thứ đó nhà tôi sẵn. Đã nói rồi, bố mẹ tôi làm ghề giáo.
Cứ tan giờ học là tôi với con Hồng lại dung dẻ về cùng mặc dù nhà tôi ở phía đầu làng còn nhà nó ở cuối xóm. Trường làng ở phía bên kia con bến nhỏ, có cái cầu máng rộng như háng liền bà, chả lan can hay tay vịn gì. Qua đươc cái cầu đó là làng tôi.
Những khi không đi học, con Hồng hay đến nhà tôi chơi. Mà chả phải là nhà tôi, nhà của bà tôi mới phải. Nhà bà tôi trước kia là địa chủ nên rộng rãi. Nhà chính thì hợp tác xã mượn làm trụ sở, gia đình tôi ở dưới nhà ngang. Nó đến chơi nhưng cũng giúp tôi được khối việc, lúc thì nhặt rau, khi thì nhặt sạn gạo, lại còn phụ giúp trông được cả lũ em. Nó con nhà nông nên rất bén việc, tôi ưng lắm. Xong việc nhà thì hai đứa mới dám chơi chứ lơ mơ bố tôi vụt cho nát đít. Chúng tôi chơi đủ trò nhỏ dại, từ đồ hàng, pháo đất cho đến trốn tìm và cả những trò vợ chồng chăm búp bê em bé.
Một chiều, bố mẹ tôi phải đi đưa gạo xuống thị xã cho người ta làm hàng. Khi đi mẹ tôi dặn kỹ là phải trông em, hái rau, nhặt sạn gạo rồi thổi cơm, những công việc cũ rích mà tôi vẫn làm hàng ngày. Mẹ tôi hứa nếu chấn vén mọi bề thì sẽ mua cho chục kẹo mấu, tha hồ nhét bâu mà đi nhem nhem với chúng bạn. Tôi sung sướng bởi thứ vật chất ban phát ấy lắm.
Con Hồng lại đến chơi. Tôi khoe với nó về chục kẹo mấu mẹ hứa. Nó xều dãi, bảo cho ăn với nhớ, bắt làm gì cũng làm. Tôi khoán trắng việc mẹ tôi căn dặn cho nó. Phần tôi thời đem phấn màu ra vẽ la liệt chú bộ đội mới súng lục dưới nền nhà.
Tối thui, chả thấy bố mẹ tôi về. Ai đó nhắn với ở đầu ngõ là bố mẹ tôi bị phòng thuế bắt rồi, đang phải ngồi ở trạm không biết khi nào được tha. Bao vốn liếng mẹ tôi dồn vào chuyến gạo này cả, nhưng cái tôi tiếc là đi tong mất chục kẹo mấu hão huyền. Tôi nhóm lửa đun lại nồi canh, rưới nước mắm chan cơm cho từng đứa em rồi ngồi thu lu trên phản. Con Hồng cũng không chịu về. Chắc nó chờ kẹo mấu.
Đèn mọi nhà đã tắt. Nông dân họ thường ngủ sớm để còn bảo tồn sức kéo thay trâu, thức khuya chỉ tổ đông con lẫn tốn dầu ma-dút. Lúc đó tôi mới con Hồng lục đục khêu cao bấc đèn mò mẫm dọn cơm, đũa chỉ chực chống vào mí mắt. Mấy đứa em tôi đã ngủ từ đời nào, lông tơ ở mép dính đầy những nhựa cơm vàng ố. Ăn xong dọn bát đũa cho vào nồi đem ngâm, tôi với con Hồng cũng lăn quay ra phản.
Tảng sáng, tôi mơ màng nghe tiếng lạch xạch của xích líp xe đạp bị gião lẫn tiếng bàn chân nặng nề khó nhọc loẹt xoẹt lê lết trên nền gạch. Nhẽ bố mẹ tôi về bởi trong muôn trùng tôi ngửi thấy mùi thơm kẹo mấu. Nhưng ở cái tuổi đó, việc chồm dậy mà mừng vui thời bất khả. Nhiều nhà chó còn chả buồn sủa vì…hết hơi. Thời của cả một đất nước lả ra vì đói.
Sáng bảnh, thằng cu em đái vống qua đầu. Tôi dụi mắt, tỉnh hẳn. Mở mắt ra đã thấy bố tôi mặt như chọi thua trận, tay lăm lăm cây thước đại vẫn giắt ở cặp khi đi dạy. Tôi chưa hiểu mô tê ra răng thì ông đã bắt úp sấp hai bàn tay xuống phản. Cứ thế ông lấy thước ghè vào. Mọi khi tôi làm tính sai hay nghịch dại thì bố tôi mới thế, nhưng toàn bằng thứơc con. Còn lần này thì khác. Hay tại tôi vẽ chú bộ đội mới súng lục la liệt trên nền nhà? Chả phải, bố tôi không cấm thứ đó. Hay là ông đánh tôi để giả thù ngược bọn phòng thuế? Hay gì?
Con Hồng tỉnh phắt, lồm cồm bò xuống đất, hai tay khoanh vào nhau trước ngực nhìn bố tôi sợ hãi, ra điều là nó phải tội gì. Mẹ tôi chỉ biết giằng lấy cây thước đại mà gào lên thảm thiết. Hai bàn tay tôi sưng tấy, rớm máu. Mẹ tôi sau một hồi lạc giọng thời kéo tôi mới con Hồng ra giếng, lần trong cạp quần chục cái kẹo mấu gói trong miếng giấy báo cũ, chia tôi năm cái, con Hồng năm cái rồi giục rửa mặt mũi chân tay để còn đi học. Tay tôi đau, chả cầm nắm được nên ấn hết vào vạt áo con Hồng.
Tôi múc nước ra cái thau đồng, vục hai tay vào phả phà phà lên mặt. Nước mát làm tay tôi bớt đau, nhưng vẫn phải rửa mặt bằng…cùi. Lòng bàn tay tôi đen nhẻm vì muội đèn dầu và gio bếp đêm qua. Tay này mà đến lớp, cô giáo kiểm tra vệ sinh thân thể thì kiểu gì cũng ăn vài thước rồi xách tai lên đứng bảng cho các bạn ê. Kệ, tôi chả sợ, cũng chả mấy xấu hổ. Đau thời không vệ sinh được, thế thôi.
Khi tôi đang úp mặt lúi húi dùng cùi tay gạt nước thì nghe tiếng “ khe khe”. Con Hồng hai tay ôm khư khư bọc kẹo mấu giấu trong vạt áo ngồi ngang nhiên đái ngay trước đầu. Tôi không quen với cảnh này lắm nên tức tối bội phần. Nhưng trong một phút giây của sớm sủa tinh khôi tôi vẫn tinh tường nom thấy hình hài đen thui của năm ngón tay bé dại hằn lên trên phần rốn con Hồng. Tôi đá cái thau đồng đổ ụp, nước phập ngay vào người nó. Nó nhảy chồm lên theo bản năng và phản xạ xanh non. Tay nó buông vạt áo, đùm kẹo mấu vãi ra tung toé dưới nền rêu.
Đến giờ, tôi chả hiểu sao bố tôi lại ghè tay tôi ngày đó. Đêm nằm thò tay vào “ báu vật” của vợ, tôi mơ màng nghĩ về cú đi tơ vĩ đại nhất trong đời.
Hồng ơi!
***
Klq: Văn phòng Luật sư Phọt Phẹt & Đồng Bọn chính thức cung cấp dịch vụ Luật sư & Tư vấn trên cõi Net. Mọi vướn đề vui lòng liên hệ:
* Hót - lai: 090 425 8918
* Hót - meo: lyhongtuan@gmail.com.
* Hót - gơ: hãy chờ một tí, hí hí:))