Tôi chơi mạng từ 2002, bắt đầu từ cái diễn đàn quốc doanh Vnn, tinh biên những thứ bố láo vô thưởng vô phạt nên bọn Ất – Mốt ( Admin – Mod ) ban nick, chém clone tơi tả. Đến khi thằng Già - hú ( Yahoo) có cái divu cho việc viết lách thì tôi lập một cõi riêng. Nhưng cũng được thời gian thì nó lăn ra chết. Thằng đệ tôi cảm cái công nên “chuyển nhà” sang ông Gú - gồ ( Google ) chết tiệt, " sổ đỏ"đứng tên photphet.info.
Những thứ tôi biện ra phần đa là thối tha bù bựa. Thi thoảng cũng xui bạn bè vào đọc để xem phản ứng chúng thế nào nhưng mười thằng thì đến chín bịt mũi, vào phát là...ra luôn. Các bạn gái thì nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ về cái phẩm hạnh cá nhân rồi tránh như tránh hủi.
Rồi để đu theo công nghệ và đú theo trào lưu, thằng đệ lại dọn cho cái ổ có tên là Phất – búc ( Facebook). Nó bảo tiện lợi mà gái lại đông. Việc của tôi phải chấm công nên tôi cho luôn nó làm mai mà đào gái. Cơ mà nó cũng chả biết viết lách cái đếch gì nên chán hẳn, đóng hòm chờ ngày cúng tiễn. Tôi mới điên lên bảo để đấy tao. Và cấp tốc đi học một khóa Phất - búc đại cương trong vòng tuần lễ. Thế là nên người.
Tôi xác định rồi, Bờ - lốc ( blog) là nơi để “chăn bò”, còn Phất - búc là để “chăn gà”. Bò ở đây tôi chỉ giống đực, còn gà là giống mái. Tôi rất xin lỗi khi có ý xúc phạm các cô nàng bằng cái danh từ gà qué chẳng mấy cao sang. Tại cái tính tôi hỗn hào từ nhỏ, nhìn cái gì cũng ra súc vật với gia cầm. Thế mới hiểm!
Phải công nhận là cái anh Phất - búc này hay thật, đủ các loại tiện ích từ chát chít, kết bạn cho đến gọi điện, nhắn tin, chưa kể tính tương tác lại cực cao. Và quan trọng là có nhiều gái đẹp. Họ lên Phất – búc bán hàng, đong giai, khoe đồ và than vãn những thứ rất giời ơi chứ hiếm khi thấy những việc ra hồn cho lắm.
Ngày đẹp giời, trong box tin nhắn của tôi hiện lên dòng chữ " Em buồn và rất mến anh". Tôi hoảng quá nên giả nhời lại " Sao buồn? Và anh nhớ người khác mất rồi". Tin nhắn reply tức khắc " Tiếc quá! Em buồn vì chồng đánh". Giời ạ, sao lại có thứ khỉ nỡm thế này. Nhưng nó kích thích tôi sự tò mò nên vê chuột vào tên đương sự.
Chết chết, cả một trang giai nhân tuyệt sắc mà tôi không hề biết. Tôi lục lọi trong đống album xem ảnh, tuyền những thứ hình hài roi rói tươi xinh và đa tình quá thể. Sướng quá nên tôi đề nghị đương sự nâng cấp từ nhắn tin lên tầm chát chít. Nhưng đương sự từ chối, tôi thối hết cả mặt.
Tôi lại “ nội soi” và điều nghiên đương sự ở câu chữ. Chả có gì ngoài những thứ vớ vỉn à ơi. Đại để như " cả nhà ơi măm măm nào" kèm theo ảnh dĩa thức ăn ú ụ, hay như "đẹp không cả nhà?"đính với đôi giày hay cái vòng đeo cổ. Nói chung nhạt. Gái xinh thường thế. Nhạt! Nhưng tôi thiên về khe ngực sâu hơn là đầu lâu đầy óc nên chấp nhận việc nhắn tin lại qua, như đề nghị.
Đối tượng viết tin nhắn cho tôi dài miên man như đôi chân của nàng. Nàng kể lấy chồng tự thủa đôi chín, chửa biết yêu là gì. Chồng nàng hơn nàng giáp rưỡi, xuất tích thợ nề, nhờ mau nắm mà thành thầu khoán. Trong cái định mệnh chông chênh của cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới thì việc có một gã rủng rỉnh xu hào và kỹ năng săn bắt thì việc nàng ngã vào lòng là chuyện tất nhiên. Liền tù tì nàng làm hai nhóc, đứa lớn đã lớp 12. Thế thôi rồi ở hẳn nhà lo việc mọn trong tư cách của một bà hoàng, nghĩa là giàu sang và đẹp đẽ. Chồng nàng thì túi bụi với các dự án và những công trình. Ngoài việc nhà và chăm lo con cái, nàng lấy mạng ảo làm vui.
Tôi chỉ biết đến thế thôi và không có nhu cầu biết thêm nữa. Sự tọc mạch luôn là một nết âm tính rất đáng phàn nàn. Nhưng tôi muốn biết thêm cái nguyên do nàng bị chồng đánh. Gạ mãi nàng mới kể, là có gì đâu, ảnh nhậu say và gọi nàng đánh xe đến rước. Như người ta thì liệu việc mà hành sự, đằng này nàng lại xốc nách lôi tuột về và khuyến mại thêm đôi lời nghiệt ngã. Đương phê pha và trước mặt đối tác, ảnh đạp cho nàng một phát ngã tung bốn vó lên giời và ướt át hết cả “ phao câu” nơi bàn nhậu. Nàng bỏ về một mình. Những tưởng thế là thôi, nào ngờ ảnh lặn lội về nhà, vật nàng ra mà tẩn vì cái tội bố láo bố xiên, khuyến mãi thêm một giờ đồng hồ mạt sát cho giã rượu. Đang từ phận bà hoàng, nàng tụt xuống hàng nô lệ thê thảm.
Tôi không bình luận gì về hành động của chồng nàng nhưng phải tôi thì còn hơn thế nữa. Khi những thằng rượu say thì tốt hơn hết là vâng dạ chúng như khải chúa, chớ có dại mà le ve để ốm đòn. Bởi suy cho cùng ra say thì biết đếch gì, nhìn vợ thành kẻ thù chỉ trong chớp mắt. Con vợ tôi cũng từng bị tôi dần cho một trận vì cái tội chồng say mà cứ lèm bèm khi bóp trán thoa dầu. Phàm đã là đàn bà, để cho chồng đánh là trì độn lắm. Tuyên ngôn đấy, không nói nhiều.
Chuyện chỉ dừng lại ở đấy nhưng tệ cái là sáng nào nàng cũng gửi cho tôi một tin nhắn vào inbox. Và như thường lệ, vưỡn dài miên man. Chỉ là những thứ nhàn nhạt kiểu như thời tiết, sức khỏe hay ăn gì. Cơ mà điệu đà nàng gọi tôi là kưng. Khỉ quá nên tôi cũng gọi nàng là “tình yêu” cho…phải gió.
Cho đến một ngày nàng bảo nàng yêu tôi. Bỏ mẹ thật! Tôi hỏi văn hay người? Nàng bảo cả hai mới khiếp đảm. Rằng không đọc là nhớ và chờ hồi âm tin nhắn của như chờ quà muộn chợ chiều. Vãi nhất là nàng còn moi móc đâu ra tấm ảnh khi tôi đang phồng mang trợn mắt tọng món thắng cố trong một chuyến lượt phượt vùng biên, save vào máy tính để “nội soi” ngâm cứu. Tôi thì tôi nghĩ mất gì của bọ, làm tí tình online kể ra cũng duyên dáng liêu trai. Già rồi nên được ai ngỏ lời yêu thời thích lắm. Chuyện "đánh nhắm" tôi xếp rất xa, ít cũng vài năm ánh sáng.
Hôm tôi có việc đi Sài Gòn, giật cái Thớt ( Status) ất ơ thông báo. Hàm ý là tôi bận việc nên hoãn cái sự tự sướng bài vở linh tinh. Gần như ngay lập tức trong inbox chình ình tin nhắn của nàng. Thì ra nàng ở Sài Gòn. Nàng ngỏ ý muốn gặp tôi cho thỏa. Nàng cho cả số điện thoại và hứa sẽ đối đãi thịnh tình. Tôi phân vân lắm, não bùng nhùng như gà vướng tóc bởi tôi toàn nghĩ đến những điều không hay và cạm bẫy. Mấy lị tôi thích sự mờ ảo hơn và sợ cái cảm giác " em buồn gì khi thất vọng về tôi". Nhưng quả là sự tò mò của tôi và nhan sắc của nàng vạn năng hơn lý trí. Tôi liều chết gọi cho nàng và ngồi một quán cafe thanh tao chờ đợi.
Tôi không dám tin ở mắt mình khi nàng xuất hiện. Trong một phút trấn tĩnh và định hình xem thật hay mê tôi ý tứ vê tay túi quần véo đùi non kiểm tra phản xạ. Đang còn sống, giời ạ. Nàng đẹp hơn trong hình hài ảo mộng nhiều bậc. Cái thân hình cao ráo tròn lẳn quấn trong bộ đầm xanh da trời làm nổi bật bờ mông cong và óng ả cặp tuyết lê trễ nải. Tôi run rẩy không đứng được lên, mắt lồi như cá vàng bị nấm, mồm há ra bâng khuâng. Nhưng nàng đánh bật đi trạng thái choáng đó bằng cách cúi xuống ôm lấy tôi, vừa đủ để thấy không hững hờ nhưng lại ra ý...hãy chờ một phút. Rồi nàng phất váy điệu nghệ đan chân ngồi cạnh tôi, giọng bắc pha nam diệu vợi, anh mới vào?.
Bóng nàng đổ trang đài xuống không gian cafe trầm mặc. Tôi không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu mà cất nhời trong hụt hơi là Lệ Quyên hát hay quá. Chả là có cái đĩa nhạc đang thánh thót bản "Đồi thông hai mộ" trong cái cảnh hai người là nàng và tôi. Không ngờ câu làm quen trì độn đó xua tan đi ái ại. Nàng hào hứng nói về Lệ Quyên và những nhạc phẩm tuyệt tình cổ hát, thông thái như một tay chuyên. Tôi cũng bình tĩnh dần dần và lấy lại được cái khí độ bình sinh.
Chiều Sài Gòn hối hả và lõm bõm trong những dải nước dài lênh láng do triều cường. Tôi ngỏ ý muốn về khách sạn sửa soạn ít đồ lề cho bữa tối khách mời. Tất nhiên tôi tha thiết rủ nàng đi cùng, họa có điên mới để giai nhân xổng mất. Nàng chối từ nhưng tỏ ý muốn đưa tôi về. Thôi thì còn gần được nhau bao nhiêu tốt bấy nhiêu, tôi tót ghế đầu ngồi nghiêm ngắn. Nhìn phong thái lái xe của nàng mà tôi hoang mang quá bởi đôi tay nàng gác vô - lăng vô tình để lộ ra một mảng trắng lủng lẳng những “ núi đồi” tinh khôi.
Về tới khách sạn, lấy hết sự điệu đà và tinh tế của một quý ông bù bựa, tôi hỏi rằng nàng có muốn lên phòng không bởi có món quà nhỏ mà tôi muốn thật tâm trao gởi. Trong thang máy tôi nghe tim mình đang loạn nhịp và ngực nàng cũng phập phồng như ếch thở đồng hoang. Tôi mở va - li đưa nàng bó hoa tam giác mạch tím biếc mà trong một chuyến lượt phượt tôi trót khoe khoang. Hoa thì đã được ép héo khô nhưng bởi cái lòng tôi roi rói nên nàng xúc động thật sự, phệt mông ngồi cạnh giường ngấn lệ. Chúng tôi đan lấy tay nhau. Tôi mon men tìm đến bờ môi. Ban đầu nàng mín chặt, rồi không hiểu vì sao lại toang hoác ra một hố rộng dài. Tôi thụt vào trong đam mê.
Khi mọi nhẽ đang trên đà thắng lợi thì bất chợt nàng đạp mạnh tôi ra. Vì “đỏ” nên tôi tưởng là đã “ chín” mà không phòng bị gì. Nàng thổn thức " Em yêu anh nhưng không có ý ngoại tình. Chỉ là nhất thời giận chồng nên nông nỗi". Rồi không để tôi ú ớ, nàng lao ra khỏi cửa. Thôi thì đàn bà vốn nông nỗi và tôi cũng chẳng nghi ngờ gì cái tâm ý của nàng nên cũng lồm cồm bò dậy mà xoa xuýt ngắm hình hài trong gương.
Tôi bỏ bữa tối và ở lì trong phòng. moi bia tủ lạnh nốc cho đỡ tủi. Tôi chẳng còn đầu óc đâu mà công việc nữa nên gọi điện nhờ một cộng sự lo giùm. Tôi muốn trở về, vào ngày mai.
Các chuyến sớm đều đã hết chỗ nên tôi đi chuyến cuối ngày. Khi đang làm thủ tục check - in vào phòng chờ thì máy đổ chuông. Nàng gọi. Tôi tủi thân nên không nghe. Nàng lại gọi. Tôi vẫn tủi thân nên không nghe. Và nàng lại gọi. Tôi tủi thân quá nên nức nở " a nhô?".
Nàng ầng ậc nước mắt " Em đang ở dưới sảnh khách sạn. Anh có trên phòng không để em lên lấy bó hoa tam giác mạch bỏ quên và tặng anh món quà nhỏ". Tôi bảo là đang ở sân bay để về nhà, hoa thì chắc dọn phòng đã quăng vào sọt rác. Còn món quà ý nghĩa và quý giá nhất đời tôi là trong nông nỗi phút giây nàng đã tặng rồi.
Thế thôi!