Em năm nay chẵn 35, đảng viên từ hùi đại học. Trường em khí danh giá, chuyên dạy người ta thói lên lớp đoan trang và ngớ ngẩn truyền kỳ. Như người ta học ra phải cố đu lấy thành phố mà lo đường sự nghiệp hoặc bét nhất vơ vét cái hộ khẩu thượng lưu. Đằng này em không, chui tọt lên miền núi, một tỉnh heo hút, nghèo như định mệnh cuốc gia. Em thuyết, mình chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ đổ cho ai? Rồi rằng thì là mà đảng viên phải tiên phong đi trước cho làng nước ì ạch theo sau. Thấm nhuần lắm!
Lên miền núi em đủi tên. Đang từ cái tên Kinh tịch đẹp như sen như súng em đủi mẹ thành Lù Thị Lu. Em lại thuyết, mình ăn ở với đồng bào thì cũng nên lấy một cái tên sao cho gần gũi, tiện cho nhiều bề. Ái chà chà, đéo mẹ, ghê thật. Nhiều bận tôi hay trêu nhẽ em có họ hàng với Lù Chóng, trưởng bản Phá Mả trong cái thiên Phượt hành đại bại mà tôi lỡ dại biên ra. Em cười như ma bẩu ban đầu định lấy tên là Lò Thị Tôn cơ, nhưng trong một đêm ngẩn ngơ định mệnh thần Thông Minh Đột Xuất mách em là không nên, khà khà. http://www.photphet.info/2012/04/phuot-hanh-ai-bai.html
Có tí chuyên môn lại thêm sự tăng cường tính đảng nên chỉ vài năm em đã là hiệu trưởng một trường. Rồi em yêu. Một anh toọc ít chữ nhưng cơ bắp và cần mẫn như máy cày. Ngữ này thì địt dai như mưa rừng, trường kỳ như vắt bám. Ấy là tôi đoán thế chứ em bảo đến giờ em hãy còn tân. Tôi thất kinh và nghĩ đó là chuyện hoang đường và nếu có thật kiểu gì cũng phải đề nghị nguyên thủ cuốc gia sắc cho cái khả phong tiết hạnh. Nhưng khi nghe em kể trước lễ vu quy dăm bữa anh toọc kia phấn khích quá mà đi uống diệu, trên đường trở về với tình yêu thì thăng một phát xuống vực sâu. Thế là tèo tốt và em để tang cho cuộc tình tự bấy đến nay. Em lấy làm tự hào về điều này nên mỗi lần diệu say lại ve vẫy ngón cái có đeo chiếc nhẫn rồi hồ hởi " biết là gì đây hem?". Có ai đó lắc thì ngay lập tức em gật gù kể. Xót xa lắm. Tôi thì cứ nom đầu ngón cái to như đầu rắn mà chiếc nhẫn lại bé tin hin thì đoán ngay ra là tình yêu kia phải nhớn nhao lắm. Nhớn đến độ em chẳng buồn để tâm đến ai nữa ngoài việc cắm đầu vào trọng trách được giao dù giai có nhiều như xôi buổi sáng. Và dường như để cố quên nên một ngày đẹp giời em lẩn từ làm giáo chuyển sang làm báo, một tờ của đảng bộ địa phương mà chức năng chính là để cho đồng bào đùm măng khô và thịt lợn. Em phụ trách mảng xây dựng đảng, chuyên trị mục bê gạch xách hồ, hố hố...
Làm báo em có dịp đi đó đi đây, gặp đủ hạng từ mặt dày cho đến đầu chày đít thớt. Tác phong em đĩnh đạc hẳn ra, ăn nói bắt đầu la đà nghị quyết. Nhiều người thoạt tiên mới gặp cứ nghĩ em hâm nhưng tôi quen rồi nên nghĩ nhẽ em có tí lâm dâm sinh lý. Bí thì nó thế chứ hâm cái đít em đây này, nhề?
Thi thoảng em hay về Hà nội, bận mịt mù từ sáng tới đêm. Tôi không hiểu là việc gì nhưng nghe em bảo là tuyền họp, tinh những cuộc quan trọng. Phải rầu, làm báo đảng, lại phụ trách phần cứng cựa thì họp nhiều là phải. Mà nhẽ không họp thì cũng chả biết làm đéo gì? Là tôi bố láo bố xiên thế.
Tôi thi thoảng cũng hay lượt phượt vùng cao, chuyến nào cũng đảo thăm em tý chút. Được em dẫn bản xem xòe, bốc đồn giao liu biên phòng say khướt. Lại còn gửi 3 cùng ở nhà ông bí thư có cái tên rất kinh hồn Sùng Đại Du mà mỗi lần cất lên tôi đều cười khèng khẹc. Tôi cảm cái ơn đó lắm nên mỗi lần em về Hà nội là cố săn đón để giả cho bằng xong. Ấy nhưng nào được.
Hôm nọ, đúng hôm cơn Thần Sấm trút mưa gió tơi bời thì em gọi tôi, nói đang ở Hà nội. Tôi hỏi, lại đang họp à? Em bảo lý ra là thế nhưng mưa bão nên những cuộc họp không quan trọng tạm ngưng để tưng bừng chống bão. Việc của em là xây nên chả biết chống cái đéo gì đành nằm khách sạn mà than van cô lẻ. Tôi dối vợ đội mưa đến chỗ em, túi găm trộm chay Uýt - ky thượng hạng.
Tôi đốt một cây nến trong phòng, bắt lễ tân mua mấy bông hồng tươi nhưng chúng bảo mưa gió nên không có. Tôi gỡ chùm lan giả treo tường biện ra bàn rồi nhúc nhắc rót diệu vào hai cái ly người ta hay dùng uống bia hoặc nước lọc. Chúng tôi nâng sóng sánh ngang tầm mắt, leng keng như sự hạnh ngộ trăm năm. Ngoài kia mưa như gào.
Các bạn hình dung việc gì sẽ xảy ra? Giao cấu thôi chứ còn gì nữa. Nhất là trong cái hoàn cảnh vửa trữ tình lại vửa trớ trêu và đặc biệt hơn cả là trước một đảng viên trinh tiết. Nhưng đâu có dễ thế. Tôi nốc thêm mấy lon bia nữa trong tủ lạnh để gia cố cái khí độ đàn ông nhưng vưỡn không ăn thua. Người tôi nhũn cả ra ngoại trừ cái " của nợ" gân cổ lên cãi giả. Quả thật đứng trước cái tiết hạnh tuổi 35 người ta không toát mồ hôi mới lạ.
Vần vũ mãi thì dái teo vì mệt. Em co chân ngồi một góc vê gấu áo khóc hờ. Tiếng khóc vửa như oán giận vửa như tiếc của. Tôi thì kệ mẹ, chả nước non đếch gì, phí hết cả buồi. Tôi đạp cửa xắc quần vẫy đít đi về trong mưa gió. Lòng tủi hờn khôn nguôi.
Cái số tôi trường kỳ đen đủi thế. Đen tới mức đít ấm nhôm mà có mồm thì nó chửi cho như bá ngọ. Tôi không giấu gì cái nết lang chạ vẩn vơ nhưng trước một đảng viên trinh tiết thì không phải vận may lúc nào cũng có. Tôi quyết đi giải đen vào sáng hôm sau. Và tất nhiên bùa là lá mơ và thần chú là thịt chó.
Phải dễ đến gần chục năm tôi không xơi món chó. Chả phải đạo đức hay học tập tấm gương gì đâu mà đơn giản là tôi không thích. Nhẽ thế mà đời đen chăng? Tôi ngồi thâm canh một mình. Ngoài kia mưa vẫn như gào.
Em gọi. Nghĩ lại chăng? Hay trách móc? Không, em nói lời từ tạ. Tôi bảo mưa gió về làm sao. Em nói ở lại cũng chẳng biết làm gì. Tôi gạ ra ăn chó. Em rống lên, đảng viên không nên ăn thịt chó.
Phải rầu, có đen là đen cái quần chúng như tôi. Đèo mẹ...