Những gã giai trưởng thành sướng nhất khi nào? Thưa ngay, khi vợ vắng nhà. Tôi cũng như bao gã giai khác nhưng tận hưởng sự vắng vẻ đó theo lối riêng của mình.
Việc đầu tiên là dậy muộn và nổ một phát trung tiện thật to, sau đó moi điện thoại nhá tin cho một cô nàng đỏng đảnh hẹn hò đi cafe hoặc đi ăn hoặc đi... ngủ tiếp, tùy vào cái sự vắng vẻ lâu mau của vợ.
Vợ tôi vắng nhà không mấy lâu. Thường thì ả công tác công toi hai đến ba ngày là về ngay tắp lự, năm cũng chỉ dăm bận, còn thì hết 8 giờ vàng ngọc là lù lù một đống giữa nhà. Thế nên sự vắng nhà của ả cho tôi nhiều hân hoan và giá trị bởi đời tôi, suy cho cùng, chả khác mấy thằng tù và ả là tên quản giáo tận tâm nhưng gian ác vô biên. Thực ra thì tôi muốn kể những gì thuộc về tôi khi vợ vắng nhà nhưng tự thấy không có gì đáng kể khi tôi tham dự một bữa tiệc tại gia mà bạn tôi tổ chức. Hắn gọi tôi từ đầu chiều, rằng thì là mà có nửa con lợn còi, đôi chai diệu ngon, vài bần nông mắt toét ngoi lên tự ở dưới quê cùng dăm ba cộng sự ở hãng luật mà hắn là thành viên sáng lập. Kể ra thì thành phần và cơ cấu mồi nhậu thế cũng ổn nên tôi hăm hở nhận lời ngay và lon ton đến sớm, lúc ông mặt giời vửa thẹn thùng mất dạng.
Hắn đón tôi vồn vã, thay câu chào là một tuyên bố hân hoan, rằng hôm nay vợ vắng nhà. Tôi hỏi đi công tác à? Hắn nói đếch đâu, dẫn hai đứa chọi con sang thăm ông bà ngoại. Hóa ra cái sự vợ vắng nhà của hắn không hoành tráng như tôi tưởng mà chỉ là việc “ con đò dịch đít sang ngang”. Hắn khuyến cáo tôi, cơ mà hôm nay anh em mình hơi vất vả bởi phải tự nấu, tự nâng và tự rót. Ngó gian bếp lạnh và hai bần nông một già một trẻ đang loi choi nhặt rau, rửa thịt tôi ngộ ra ngay. Nhưng có hề chi khi tôi chào hai bần nông kia bằng một câu cực kỳ rắm rít, rằng chả hay các bác mới ở quê lên? Họ dạ ran và gần như đồng thanh là chúng em vửa tới. Thế thôi là tôi ra sa - lông nằm, hút xì - gà “đá “ với ổi xanh chẳng biết ai kháo dở nên hẵng còn nham nhở.
Khi mọi thứ đã dậy mùi và thơm nhức mũi mà vưỡn chửa thấy đám cộng sự tới, tôi tỏ ý sốt ruột nhưng hắn đã đập tan tâm trạng ấy ngay bằng việc dọn mâm bát sẵn sàng và giục ra đánh chén. Tôi lại tỏ ý hay ho và biết điều, rằng hãy chờ cho đông đủ. Hắn bảo không cần, tại sao chúng ta lại phải chờ những con người chậm trễ và kém văn minh trong phép hẹn hò uống ăn?. Tôi sướng quá.
Rồi chúng đến. Sự nhàn nhã uống ăn của hắn tiệt hẳn bởi theo sau dăm ba đứa kia tuyền những tật ách và tai ương. Ý tôi là vợ con chúng nó. Hắn biến thành một gã bồi chuyên nghiệp và nhiệt thành với câu cửa miệng không biết moi ra ở đâu hay tự nghĩ, là hãy để cho mình làm một người đàn bà khi vợ vắng nhà. Hắn làm mọi sự chuyên cần và mau lẹ, từ việc kê thêm bàn, bê thêm bát cho đến việc bố trí ghế đít nhiêu khê.
Tôi chưa thấy gã đàn ông nào yêu bạn và những gì thiết thân của bạn như hắn. Bằng chứng là suốt bữa ăn ngoài việc hầu hạ dạ vâng lũ nhóc, gắp thức ăn cho các phu nhân, rót rượu cho bạn mỗi khi cạn, hắn còn làm một việc mà tôi không ngờ tới là đi dọn chiếu giải chăn, rằng ai say cứ ở lại, mai về. Tôi thì tôi đoán lo toan cho hai bần nông kia thôi bởi họ vửa ngoi ở quê lên, chắc có việc gì nhờ vả hoặc thăm thú hoặc chỉ để uống một bữa rượu say. Chứ như bọn tôi đây, sức mấy và hơi đâu.
Bọn cộng sự lục tục ra về khi cuộc vui vừa đến độ. Việc đi ăn uống tiệc tùng đưa tật ách và tai ương theo kể ra cũng hay ho nhưng ý thức trách nhiệm phải tăng - bo rất vất. Sự trách nhiệm không phải khi nào cũng tốt bởi nó phá hỏng những cuộc vui và dăm ba phút thăng hoa. Mà với đời người, những lúc như thế đâu nhiều. Tôi không phải là thằng vô trách nhiệm nhưng nếu có thì trong những lúc như thế tôi sẽ tống cổ lũ kia đi. Có gì là khó khăn khi gọi một con taxi, đưa dăm đồng lẻ cùng mớ chìa khóa xum xoe. Tất nhiên sau đó lại là những ủ ê, chê trách, nhưng có hề gì, bản chất của các bà vợ là thế, vấn đề là dám chơi dám chịu thôi. Cái gì cũng có giá của nó, vấn đề là hãy cố gắng đổi chác cho ngang bằng, đừng hớ quá và cũng đừng thiệt thòi quá.
Chúng về, bọn tôi đâm vui hơn, sự nhàn nhã trở lại nhưng nhìn đống bát đĩa và sự bầy hầy thì tôi hiểu hãy còn nhiều gian lao lắm. Nhưng tôi hiểu sự gian lao kia sẽ thuộc về vợ hắn. Nhưng lại cũng oái oăm cho cái suy nghĩ của tôi khi vợ hắn gọi điện thông báo sẽ ở lại bên ngoại mai về bởi lũ trẻ ngủ tít mù nên không nỡ đánh thức giấc thần tiên. Thế cũng tốt, bọn tôi cũng đang thích lên tiên.
Tôi hợp với bần nông và thích nghe chuyện của họ. Hắn cũng thế. Suốt cả buổi hai bần nông ngồi bẹp dí chẳng biết nói chuyện gì. Thì một đằng tuyền những chuyện đến như tôi nghe nhiều khi còn khó hiểu thì hai bần nông tối ngày cua cáy đầm phá kia hiểu được nhẽ thành bố của thiên tài. Nay họ được mở lời và nói những câu chuyện gần gũi thì phấn khởi lắm, cứ choang choang. Phải nói sự chịu đựng rồi bùng nổ của họ quả là vô đối.
Tôi nốc nhiệt tình khi hắn động viên say thời ngủ lại và hắn sẽ tỉnh táo mà bá cáo với vợ tôi. Thằng điên, tôi mà đã uống, đã say thì đếch phải thưa gửi ai hết. Cả ngày tỉnh táo phải bá cáo, giờ say cũng bắt bá cáo là thế chồn nào?
Tôi không nhớ đi về bằng cách nào và vào lúc nao. Chỉ thấy sáng mai trở dậy vai có dăm vết xước, đầu gối có vài vết thâm, ngực cũng phập phồng ít vết bầm và bên hông là một con “ giống ngắn ngày” tôi thi thoảng vẫn “ thâm canh tăng năng suất”. Bỏ mẹ thật, sao tôi lại có thể hoang đàng như thế được?. Tôi gọi cho hắn, dặn nếu vợ tôi có gọi hỏi thì bảo là tôi rượu say mà ngủ lại đêm qua. Giọng hắn chùng như võng cáng viện, rằng sáng tinh mơ vợ mày đã gọi rồi và đang sẵn cơn say tao rất thật thà mà khai ra là mày không ở lại. Say hay nói thật chứ tao không có ý phá hoại hạnh phúc lứa đôi. Rất chi là xin lỗi.
Tôi quay sang run rẩy với cô nàng, cho anh tá túc lại đây ít hôm. Nàng dớn dác, không sợ con sư tử nó xé xác ra à? Tôi bảo, vợ anh vắng nhà. Yên tâm nhớn nhá?
Đời tôi, chưa bao giờ mong vợ vắng nhà đến thế!