Có đi bịnh viện mới thấy làm bác sĩ ở Lừa đéo sướng tẹo nào. Với gần một trăm trẹo đồng bào răng thưa miệng thối nước bọt hôi cùng những vô vàn tai ương tật ách thời không phát rồ đã là diễm phúc cho mẹ Âu Cơ rồi. Tiên sư bố bọn con rồng cháu tiên khốn nạn ạ.
MXH lên ngôi, ấy là chỉ dấu cho sự tự do biểu đạt ý kiến và góc nhìn nhưng điều đó không có nghĩa là để các bạn xỉa xói và soi mói cửa nhả và cửa mình nhà người khác.
Thật tội nghiệp cho anh bác sĩ gác chân lên đầu giường để vần bệnh nhân và càng đáng thương cho chị nhãn khoa co cẳng lên ghế mong bớt đi căng thẳng. Và thảm hại cho cái trường ở Lũng Luông, vửa xây xong nhưng không khéo lại sập một đống bởi gạch đá của dân quân mạng đang ném nhau chí tử lôn nhừ.
Ở cái xứ sở hơn bốn nghìn năm bị động kinh này, để được làm người là rất khó và đôi khi... rất chó.
Nghệ sĩ thường nhạy cảm nhưng ở xứ ta còn một cái nết nữa hoang đàng không kém, ấy là dỗi vặt.
Hãng phim truyện Việt Nam đã hết sứ mệnh của nó và những nghệ sĩ đã và đang gắn bó với nó cũng đã hết thời. Vuông chưa?
Ở những vị trí kim cương và đắc địa thì hẳn đó là miếng ngon để người ta chia chác dưới cái bùa ngải là cổ phần hóa. Thiệt hơn chưa biết thế nào nhưng rõ ràng nếu để nguyên si thì các nghệ sĩ thời biết làm gì ngoài việc cho thuê mặt bằng bán bia hơi và thi thoảng cấu véo ngân sách làm một bộ phim không bao giờ ra rạp?
Toàn dân An-nam nói chung và các nghệ sĩ nói riêng nên nhớ, chúng ta có mỗi cái quyền sử dụng đất thôi chứ không có quyền chiếm hữu hay định đoạt. Quyền sở hữu tối cao thuộc về ông KHÔNG AI SẤT. Tranh đoạt những thứ không thuộc về mình nhân danh truyền thống, nghệ thuật thậm chí là hóng lờ thời nhảm nhí lắm.
Ngồi buồn vạch cúc xem chim
Còn hơn vào chỗ làm phim nước nhà.
Xuân Anh là tài năng thực sự. Chả thế mà Thái thượng hoàng Nông Đức Nổ dăm ba lần qua chén rượu đưa đẩy câu chuyện có nói: "Nếu sinh con mà được như Nguyễn Xuân Anh thời dẫu xuôi tay úp háng cũng an lòng".
Xuân Anh thông minh từ bé. Bố mẹ thử bằng cách bày đồ vật trên bàn để cho chọn. Xuân Anh tay phải chọn con dấu của phụ thân, tay trái cầm thẻ tín dụng visa phụ mẫu. Gia đình đoán con mình sau này tất sẽ giữ tay hòm chia khóa ngân khố quốc gia. Dặn gia nhân trong nhà giữ kín không cho ai biết.
Xuân Anh biết nói rất sớm, tiếng nói đầu đời không gọi song thân là bố mẹ mà gọi là đồng chí. Ai cũng lấy làm lạ. 4 tuổi đã biết đánh vần, sang tuổi thứ 5 trình độ ngoại ngữ tiếng Ăng lê giỏi đến độ nghe hiểu chương trình Cartoon Network, phân biệt được chuột Mickey với thủy thủ Popeye khác nhau như thế nào. Năm lớp 2 học xong phép nhân chia, cộng trừ thành thục. Trí tuệ mẫn tiệp vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa. Năm nào cũng được danh hiệu cháu ngoan Ông Cụ.
Có lần đi học Xuân Anh gặp một lão ăn mày. Lão ăn mày sững sờ xem tướng mà thốt lên rằng: "Người này có chân mệnh thiên tử bét ra cũng là quan tứ trụ triều đình sang không kể hết. Bố Xuân Anh là Nguyễn Chi Chi vội cho người tìm lão ăn mày để hỏi thêm nhưng người đâu không thấy chỉ để lại đôi dép râu bên bờ Hàn giang. Phải chăng là bậc thượng tiên trên trời dạo chơi chốc lát mà thiên cơ tiết lộ?
Xuân Anh có lối đọc sách khác người, ghét kiểu tầm chương trích cú, chỉ đọc lướt cốt lấy đại ý. Loại sách Xuân Anh đọc không phải ai cũng đọc được, nào là sách: "Làm sao đất nước hóa rồng trong 20 năm", "Tầm nhìn xuyên thấu thể kỷ", "Ngũ Đức Nhân Hòa"... Có thằng bé hàng xóm bắt chước đọc sách như thế, trong vòng ba ngày thổ ra một đấu huyết mang đến y viện thì chết không rõ nguyên nhân.
Năm 18 tuổi Xuân Anh học qua 3 vạn thế sư biểu. Ngài nào cũng nhận thấy cậu rất thông minh, hiểu rộng, nhớ lâu. Có một ông được vời từ đất Trường An, sau ba tháng đã từ chối khéo không dạy nữa. Ông ta lấy cớ là: "Xuân Anh học giỏi quá, tôi hết chữ để dạy". Một ông vạn thế sư biểu dạy một thanh niên 18 mà kêu là tôi hết chữ thì thật không ai có thể nghe được! Sự thật là Xuân Anh hay hỏi căn nguyên nghĩa từng câu, từng chữ - hỏi cho kỳ hiểu mới thôi - làm cho ông nhiều khi lúng túng không trả lời được.
Gia đình buộc phải cho Xuân anh tạm xa An-nam quốc qua đất Gia Nã Đại học tập kỹ nghệ, kỹ trị vài năm.
Về cố quốc tinh hoa phát tiết, cẩn trọng trong sinh hoạt. Phàm mỗi lần liên hoan không bao giờ quá chén, luôn chấp hành tỷ lệ nhất tửu, chín Cocacola, thuốc lá cà phê coi là kẻ thù mà lánh xa. Thường ngày cuối giờ làm việc chăm chỉ đi giày Adidas, xách vợt Wilson vờn trái banh nỉ. Thật là con người sống có chừng mực.
Năm 2008, tức năm Minh Chiết thứ 3, Xuân Anh vui vầy loan phượng với tiểu thư Bùi Thị Diễm người xứ Tây Đô.
Diễm đích thực là mệnh phụ phu nhân. Vốn sinh ra từ nơi gạo trắng nước trong, rụt rè đi thi sắc đẹp An-Nam qua ảnh tiến cung chẳng dè được giải vàng Kim Đỉnh. Mặc cho đại gia, tài tử giai nhân tiền đô chất như núi đi qua mắt không thèm liếc ngang. Thật là một bực công dung ngôn hạnh hiếm có trên đời.
Lẽ đương nhiên trai anh hùng phải gặp gái thuyền quyên để đẹp duyên tàng long, ngọa hổ. Xuân Anh, Thị Diễm nên đôi lứa. Sau 9 tháng 12 ngày sinh hạ một bé trai kháu khỉnh. Nghe đồn khi sinh cháu ra, mùi hương thơm ngào ngạt, bảy sắc cầu vòng quấn quanh nhà ba ngày mới tan, hạc trắng bay rợp sông, chim phượng kêu eng éc. Đến Nghiêu, Thuấn sinh ra không được điềm lành như thế.
Âm dương hòa hợp, lại ứng với quẻ Thiên Phong Cấu. Theo lời lý giải của Kinh Dịch Đại sư Nguyễn Hiến Tạng hay Nguyễn Hiến Lê tiên sinh gì đó thì quẻ này trên là Trời (Càn), dưới là gió (Tốn) dịch hào 5 mà lý giải như sau: "Hào này ở địa vị tối cao, dương cương , trung chính, có đức tốt mà không khoe khoang (ngậm chứa đức tốt), bao bọc cho kẻ tiểu nhân ở dưới (hào 1) như cây kỉ, cao, cành lá xum xuê che cây dưa (thuộc loài âm). Như vậy là hợp đạo trời, sẽ được trời ban phúc cho. ". Quả nhiên đến giữa năm 2011, mùa hạ, Xuân Anh được nhậm chức Phó Tổng đốc Đà Nẵng kiêm Dự khuyết đại thần cơ mật viện.
Có kẻ trong dân gian xấu mồm nói Xuân Anh nhờ là hạt giống đỏ mới lên chức nhanh như diều gặp gió khi còn đang trẻ tuổi. Quả thực chưa hẳn như vậy, các cụ chúng nó còn có câu: "Có bột mới gột nên hồ". Những thằng COCC nghiện hút, ếch, si da đầy đường thử hỏi chức tước của bố mẹ có làm gì cho chúng nó được không?
Xuân Anh xứng đáng là tiểu tinh ngời sáng nhất, Người sẽ còn tiến rất xa nữa. Những lời ong ve nói xấu sau lưng, xin Người hãy coi như dắm hôi, gió thoảng. Vận nước trong tay Người. Hỡi Tiểu Tinh Xuân Anh!.
Nhưng hỡi ôi, tháng chín mùa thu năm Phú Chọng thứ tám thì xảy ra nông nỗi, khởi từ cái việc cưỡi con chiến mã Camry đít xanh của một hào phú dâng tặng. Rồi lại thêm cái tội chơi bùa ngải bằng văn bằng Tây dương cấp cho để trèo cao chui sâu. Sự ấy làm ngứa mắt cơ mật viện.
Ngài bị triệu ra ngoài kinh sư để hạch tội. Tới nơi thì tí vỡ mật mà chết bởi trước sân Tam Đình có một cái Lò Tôn đang rừng rực lửa. Tiếng ai đó hỏi, củi tươi hay củi khô? Xuân Anh lắp bắp, dạ, củi mục ạ. Vẫn tiếng người đó, mục cũng vào lò.
Hiuhiu...
Xem ra sự nghiệp đả hổ - diệt ruồi - săn cáo của bác cả đang gây ra nhiều xáo trộn, từ thượng tầng chóp bu cho đến hạ tầng xí bệt. Quần chúng mõm vuông chả hiểu chuyện đéo gì đang xảy ra nên vêu vao quán bia như chó hóng tát ao mà bàn ra tán vào. Dăm vài đồng bào tinh khôn thời vuốt bụng thở dài, rằng cả một khối ung nhọt đã mưng mủ lâu ngày, nay chọc đâu là thối đó.
Chúng ta đã thiết kế ra và vận hành một hệ thống lỗi, cán bộ hỏng là hệ quả tất yếu của chính hệ thống đó. Và dân đen là sản phẩm lỗi hoàn hảo không cách nào bào chữa. Những giải pháp mang tính cắt ngọn và tạm bợ sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, nhất là về lâu về dài, ngoại trừ việc làm dày - dài và dai thêm cái sợi dây kinh nghiệm.
Kiến thiết lại hệ thống và đào tạo nhân lực để vận hành ngon lành mới là việc nên làm. Chứ trông đợi vào một anh thợ đốt lò nào đó chuyên thiêu hủy củi tươi, củi khô thì cơ đồ bao giờ mới rạng?