Bãi chiếu bóng nằm sát hông công sở huyện lỵ. Ấy là một khoanh đất rộng rãi, bằng phẳng, vuông vắn, mướt mát cỏ gà, cỏ may. Ngày thường người ta vẫn đánh trâu bò vào chăn thả trộm và lũ trẻ chúng tôi rạp mình đổ dế, đổ giun. Thế nên việc ngồi lên một đống phân khô chẳng lấy gì làm phiền toái lắm, thậm chí chiêm bái một bãi phân tươi còn là phúc phận đời người.
Xâm xẩm chiều là một cảm giác cực kỳ khó tả. Tiếng loa phóng thanh phát ra trên nóc con xe U-oát phóng với vận tốc võng cáng viện gái chửa con so dồn dập những thuyết minh vắn tắt về bộ phim tối nay sẽ chiếu. Khói lam chiều trong từng căn bếp rỗng bốc lên như cao hơn nhẽ bởi cái sự vội vàng đun nấu để rồi ăn quáng ăn quàng cho kịp dảo bước với thời gian. Đâu đó trong từng xóm nhỏ, nam thanh nữ tú đã í ới gọi nhau, hẹn hò như thể hẹn đò mùa nước lớn.
Cơm nước xong là tôi đu tường lâng láo lặn một hơi. Từ nhà ra bãi chiếu quãng độ già một cây số. Tôi cuốc bộ, tất nhiên rồi. Hòa mình vào dòng người đông đúc như đi hội trên con lộ lớn, tôi cố gắng chen ngang và bấu lấy gấu áo của những khuôn mặt rạng rỡ tinh tươm. Bởi những kẻ đó mới có tiền mua vé và hoan hỉ cho nhi đồng đu bám vào trong. Đừng dại dột bâu vào những khuôn mặt u ám và mồm miệng thời choanh choách tăm cật thum thủm mùi tre ngâm. Chả dính bạt tai thì cũng ăn vài đá đít. Lịt mề...!!!
Học thói láu cá tinh hoa là thế, ấy vậy mà vẫn phải đứng ngoài dù kẻ cho ký sinh rất đỗi nhiệt tình. Cái tội là tôi đã lớn quá mất rồi. Thế mới biết mọi sự trưởng thành đều chả mấy hanh thông mà lắm lúc lại tủi hờn như lông ngỗng. Thôi thì đành chờ tháo khoán vậy, nhưng cái huyên náo trong bãi chiếu rất dễ làm con người ta nổi điên và sặc sụa những than phiền. Mẹ kiếp, chỉ cách một cái rào mắt cáo thôi mà lở bồi đôi dòng phận người - kiếp chó. Chúng tôi quyết vượt rào trốn vé chứ nhất định không thèm nhăn nhó làm kẻ xem tháo khoán hẩm hiu. Nhưng tường thì cao, hào thì sâu, chửa kể bên trong đầy những công an lẫn dân quân túc trực, thì việc chui vào khó hơn cả hái sao.
Tôi đu bán lấy đám thanh niên sức dài vai rộng với hy vọng là họ sẽ công kênh hay đủn đít tôi lên. Thường thì lũ mạt hạng trong lúc khó khăn chúng thường đổi nết, nên cái sự đoàn kết hỗ trợ là rất ăn thua. Nhưng cứ hễ nhảy được vào trong rồi thì mạnh ai nấy chạy nên rất là tội tình cho những kẻ chậm chân. Việc ăn vài cái dùi cui hoặc đèn pin rồi dong ra như tội phạm chả làm người ta xót xa hay xấu hổ mà rất là bổ béo cho những leo trèo lần sau. Dăm vài lần như thế, nhiều đứa còn được ướm đi làm vận động viên điền kinh cho những môn phối hợp tân thời, rơi trúng vũng trâu đằm thì bơi lội còn giỏi hơn là Dã Tượng.
Tôi chả phẩm chất gì nên năm thì mới lọt, mười họa mới qua. Kẻ quen mặt thì bạt tai vung vít, người lần đầu thì đút đít chục dùi cui. Có kẻ đánh xong thì dong ra nhưng cũng có người lại tha cho vào bãi. Sự may rủi ấy không phải tại giời mà tại bởi cái tâm trạng người ta tươi hay là héo.
Đèo mẹ…!!! ( chích môt choác trong Bêu nắng - xuất bản mùa hè 2018 )
Thế thì phải đặt là TRẠM THU HỒI VỐN, chứ THU GIÁ cái (.) Tiên sư bố thằng con giời ngáo đá Giá - Đại Tiện - Thể ạ...!!!
Còn nếu vẫn quyết tâm thu Giá thì phải gọi là Trạm thu ( hoặc trả ) giá dịch vụ BOT nha. Thế mới rõ nghĩa và không bị què cụt như những con tinh trùng biến Thể. Hế hế...!!!
Giá: "Giá là biểu hiện bằng tiền của giá trị hàng hoá, nghĩa là số lượng tiền phải trả cho hàng hoá, dịch vụ đó".
Phí: "Phí hay lệ phí là khoản tiền mà tổ chức, cá nhân phải trả khi được một tổ chức, cá nhân khác cung cấp dịch vụ.".. (bản chất nó là biểu hiện giá trị bằng tiền của thù lao, giá cả và chi phí bỏ ra ...)
Từ 2 định nghĩa cơ bản trên thì giá chẳng phải là hàng hóa mà chả cần định nghĩa định ngheo thì giá cũng đéo bao giờ là để ám chỉ hàng hóa hay dịch vụ. Nó chỉ là biểu hiện giá trị của hàng hóa, dịch vụ đó.
Để tránh việc người dân phản ánh hiện tượng phí chồng phí, một số thành phần mông muội đã cưỡng hiếp ngôn ngữ, phỉ báng tiếng Việt bằng cách đổi từ "Trạm thu phí" sang "Trạm thu giá". Đây là một cách đánh tráo khái niệm một cách trơ trẽn, công khai và rất vô học. Điều này không làm thay đổi được bản chất vấn đề như khi cố tình gọi con chó là con mèo, nó phản ánh cái nhận thức, cái tâm, cái tầm cực kỳ kém cỏi và hèn hạ.
Dân nó chưa ỉa cho đầy mồm là còn may...!!!
Thu phí thì trả tiền - Thu giá thì phải...trả giá. Đậu má...!!!