Đóng đến lon đại tá, trưởng công an một thành phố to vật của một nước cũng to vật mà lại đi nhận tiền chạy án của thuộc cấp. Việc không xong cũng đèo thèm trả lại cho người ta mà đánh bài quẹt mỏ như gà. Bị tố và trong khi chờ rõ ràng xanh chín trắng đen thì tạm thời bị ban mẹ mất nick. Hehe, bi kịch...!!!
Chuyện này vừa xảy ra ở quốc gia Thanh hóa, vốn anh hùng và cũng vô khối khốn cùng liều thân. Mẹ kiếp, ngự đến ngôi cực phẩm rồi, chỉ việc ngồi rung râu liếm mép thôi cũng nhờn môi mật mỡ thì hà cớ chi mà ăn bẩn ăn bây vậy trời?
Đành rằng cướp ngày là việc của quan nhưng giờ còn cướp cả đêm nữa thì giặc đéo nào chịu nổi.
Hả giời...???
Câu " yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho ngào "được ngành giáo dục áp dụng khá triệt để. Vửa xong vụ 231 phát tát vào mặt một học sinh lớp 6 trong Quảng Bình, thì nay, ngay tại thủ đô ngàn năm ôn vật, một học sinh lớp 2 cũng được cô giáo đãi 50 cái cực kỳ bác ái cũng bằng cách hạ lịnh cho học trò bem nhau.
Thật ra việc bạo lực với học sinh, nhất là hạng cá biệt chả có đéo gì phải hoang mang cả. Thời của bỉ nhân, sự ấy bình thường còn hơn cả cân đường hộp sữa. Nặng thì rụng mặt rơi tai, nhẹ thì dăm vài thước kẻ. Ưu ái lắm thì đứng bảng cho các bạn ê hoặc úp mặt vào tường chổng phao câu ra mà sám hối. Đen tối thế mà có mấy ai van nài chị Dậu ra bênh vực đéo đâu.
Thời nay, nhờ có công nghệ tân tiến mà thế giới phẳng ra nhưng giáo dục nước nhà vẫn nằm nghiêng cho ráo nước thì cái sự bạo lực kia ngồi bệt ra ăn vạ cũng chả có đéo gì là lạ. Ngay cả ở Tây bương vẫn có hình phạt dành cho học sinh hư bằng roi mây hoặc thước đại, cơ mà.
Bạo lực, nếu biết dùng đúng cách và chuẩn mực thì cực ổn. Và ngược lại, bừa bãi và phi nhân tính thì tinh tinh còn lâu mới cụt được đuôi.
Thế nên đừng trách chúng hú hét tiếng người, nghe nhở...???
Đôi khi, nghe quan chức xứ ta phun châu nhả ngọc mà tủi thân chết đi được, dù cũng đã cố đặt những ngôn lời kia trong ngữ cảnh tanh bành. Nhiều thiên tài vãi đái đến mức, dẫu vắn dẫu dài, hiểu được cũng phải cười ỉa ra, khà khà...!!!
Kỹ năng trình bày luôn là một phẩm chất tối quan trọng của các bậc chăn dân. Nói sao cho đúng, đủ và rõ ý luôn phải là căn bản. Cao hơn thì phải là thuật hùng biện để truyền cảm hứng hoặc xốc lại tinh thần của bá tánh tanh hôi. Cơ mà than ôi, ăn hốc thì vô vàn đọi nhưng nói năng thì chả ra cái bát đũa mẹ gì.
Tư duy ngôn ngữ là biểu hiện sinh động để xác quyết ai đó là giống đần độn hay tinh khôn. Bọn thiểu năng, khuyết tật về ngôn lời luôn nói những thứ rất giời ơi đất hỡi. Nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc bọn hoạt bát đang từ kiếp chuyền cành sẽ bỗng chốc cụt đuôi bởi nhiều thằng im đi thì ai cũng nghĩ là khôn nhưng khi nói ra thì lại là bằng chứng không thể chối cãi cho cái sự dở hươu dở vượn.
Thế nên, theo cái lối của An-nam ta, thì " người khôn ăn - nói nửa chừng, để cho kẻ dại vừa mừng vừa lo ".
Phò chửa...???
Được đào tạo bài bản cộng với nền tảng văn hóa cứng vững đã tạo nên sức mạnh cho đội tuyển quốc gia. Dù đá sân nhà hay sân khách, với bất kỳ đội nào, đội tuyển luôn thể hiện tâm thế tự tin và tôn trọng đối thủ.
Sức mạnh của con người không nằm nhiều ở cơ bắp, mà nằm ở não bộ. Thế nên nếu cứ hùng hục như trâu với cái đầu hũ nút thì mút mùa ăn cứt thiên hạ mà thôi. Một cái đầu cứng và phông văn hóa vững sẽ làm cho đường bóng trí tuệ - hào hoa và dâm đãng hơn. Quán triệt thế nhé...???
Chúng ta từng có những thế hệ vàng của Huỳnh Đức, Hồng Sơn..., thậm chí cả thần đồng như Văn Quyến, nhưng đó chỉ là những khoảnh khắc lóe sáng khá tù mù và thần Cu còn phải đi chăn kiến. Nói phớ mẹ ra thì cũng chỉ là " may hơn khôn " thôi, chứ thiếu hẳn đi bài bản, chiều sâu và hữu dụng.
Giải Ao - làng năm nay nếu đúng với cái chu kỳ 10 năm thì hỉ sự đó cũng không có gì là lạ. Nhưng ra với Biển - cả phải mất 100 năm nữa, thậm chí là phải hơn cả tuổi thọ quốc gia.
Khà khà...!!!