Vận tải hành khách đường bộ với vô số những thảm họa đang là nỗi ám ảnh bá tánh. Ngành đường sắt thì than ôi, hơn trăm năm nay vẫn lạch bạch như hằng vưỡn khiến thiên hạ thất kinh. Đường thủy thì đèo mẹ, dân tộc chui ra từ hang đá nên thấy nước là lo co cả dái lại. Haizz za...!!!
Mả thánh Gióng bỗng chốc phát nên ăn thua ở cái đường chim bay. Hôm nay, với việc đăng ký thành lập Vinpearl Air, anh Vượn chính thức đu càng thị trường hàng không còn nhiều béo bở. Chửa biết bay đứng bay ngồi ra sao nhưng với việc giải quyết rốt ráo bài toán vừa gà vừa chó, anh bó lại cho tròn, xin trích: "Vingroup đã ký kết thoả thuận hợp tác với CAE Oxford Aviation Academy - tổ chức đào tạo hàng không hàng đầu thế giới - thành lập Trường đào tạo nhân lực kỹ thuật cao Ngành Hàng Không (VinAviation School) và Trung tâm huấn luyện bay Vinpearl Air (VPA Training Centre) tại Việt nam. Trong đó, VinAviation School đào tạo phi công, thợ máy cơ bản theo tiêu chuẩn CAAV và tiêu chuẩn quốc tế được FAA và IASA công nhận tại Việt Nam; chỉ tiêu dự kiến là 400 phi công và thợ máy/năm. Vinpearl Air đào tạo huấn luyện chuyển loại, nâng cấp và định kỳ cho phi công, thợ máy, huấn luyện nhân viên điều phối bay, tiếp viên hàng không và các nhân viên hàng không khác. Riêng nhóm ngành quản trị hàng không, kinh tế vận tải hàng không và kỹ sư máy bay sẽ do trường đại học VinUni đảm nhiệm", thì câu chuyện đã nhuốm màu xanh chín.
Giới thạo tin còn cho hay, hiện còn hai hãng là Viettravel Airlines và Vietstar Airlines cũng đang rậm rạp việc bắc thang lên hỏi ông giời. Hằng Nga liệu mà khóc thét.
Miếng bánh được xé nhỏ ra, thiên hạ tha hồ mà ăn hốc, chứ cứ bốc cứt ăn vã với mấy cái loại hình vận tải bai bải những mất nết kia thì nước nhà bay lên với chú Cuội thế đéo nào được.
Phỏng ông Gióng...???
Điều hành doanh nghiệp khác xa với quản lý nhà nước. Với doanh nghiệp thì lợi nhuận là tối thượng, còn quản lý nhà nước thì mục tiêu tối cao là kiến tạo, vận hành và hoàn thiện thể chế, tinh những việc quốc kế dân sinh. Thế nên các bạn quên cái ảo tưởng bầu anh Vượng làm thủ tướng đi hoặc kỳ vọng ở anh Đéo Gì Việt - Teo trèo sang ghế thượng thư bộ Gõ Mõ.
Trong một diễn biến khác, Tam Asanzo, sau một hồi suy hô hấp cấp, đã thở hắt ra đòi kiện báo Tuổi Trẻ vì cái tội bôi xấu thương hiệu nghìn tỷ mà anh đã kỳ công gầy dựng tưng bừng. Báo chí nước nhà, đù má nó, tinh những hạng chó chực bãi nôn, chứ có ra cái lồn gì đâu mà đòi thế thiên hành đạo? Và trong khi Tam ra sức thanh minh thì quản lý nhà nước lại nín thinh, mặc mẹ doanh nghiệp hành kinh dù đã bịt hàng đống băng vào bướm. Không bảo vệ được doanh nghiệp trước đòn bẩn của truyền thông thì cũng đừng vào hùa vặt lông triệt sản như thế chứ?
Trở lại với anh Đéo Gì Việt - Teo vửa trèo sang ghế thượng thư bộ Gõ Mõ. Gớm nữa, anh đòi hỏi Việt nam cần xây dựng mạng xã hội mới, công cụ tìm kiếm mới để thay thế cho các tiện ích của lũ Bạch quỷ sài lang. Tốt thôi, nhưng hỡi ôi, thực tế đã có rồi đó nhưng đều chết lâm sàng và sống thực vật hết lượt. Và ngay cả khi anh xuống tay bóp cổ Phây-búc, Gúc-gồ thì lấy cái đéo gì để đảm bảo các giải pháp của anh giãy lên đành đạch? Đừng nói là trong giấc mơ hoang anh phóng tinh Ba đình mà Bắc kinh thất thủ hoặc cái mạng xã hội VCNET của ban tuyên giáo TW làm cảm hứng bất tử cho anh trèo cao để ngã vào Bê - Xê - Tê khóa tới nha, đậu má.
Thế giới đã phẳng mà đầu các anh cứ nghiêng nghiêng và quay niềng niễng là thế đéo nào...!!!
Hả hả...???
Tôi bập vào thuốc lá năm lớp 6 nhưng trước đó đã là vua bắt tóp lừng danh. Là cái việc tôi la liếm xin người ta xái xẩm và tóp má vẹo môi rít đỏ cả mồm. Để có thuốc hút tôi phải thâm canh từ túi áo ông già bởi đó là món ông hay dùng để đi ngoại giao dù không biết châm đằng đầu hay đằng đít. Lúc bí thì đột nhập bâu mẹ hoặc đổi chác dăm thứ con con, thậm chí cắm ký nợ nần theo cách của các anh tài mất nết.
Thuốc thang thủa đó tinh những hạng không đầu lọc với những cái tên gắn liền với địa danh, tỷ như Sapa, Tam đảo, Điện biên, Ba đình, Sông cầu, Nha trang, Đà lạt..., dăm vài chả nghĩa lý mẹ gì bởi toàn những tên tây lạ hoắc lạ hơ. Cơ mà tôi chỉ nghiện duy nhất loại Lotaba đầu lọc bao vàng của nhà máy thuốc lá Thanh hóa làm ra, khá thơm tho và đắt đỏ. Cái nết con nhà lính, tính nhà quan này khiến tôi hút khỏe đến tận bây giờ, khớ khớ.
Thường thì chỉ đủ tiền mua lẻ một hai điếu là cùng chứ chửa từng mơ mua đến nửa bao hay nguyên cả gói. Cái giống mua lẻ này đắt hơn nhiều so với mua chẵn nhưng biết làm sao khi hầu bao tinh bạc vụn. Tôi nhớ đâu đó 1 nghìn được 5 điếu, nhiều chỗ bắt nạt nhi đồng thì bật bông thành 3, rất chi là cao ba nhá.
Mua thì dễ nhưng lúc hút thì vô vàn gian khó. Là phải tìm nơi kín gió mà lập lòe, trước là tránh sự tầm nã của mẹ cha, sau là khuất mắt bọn đi bắt tóp hoặc xin đểu. Ấy nhưng mùi thơm của thuốc lá nó không đồng lõa với bất kỳ ai mà luôn tố cáo ra với bàn dân thiên hạ. Chửa kể nó còn ám vào quần áo, tóc tai, thậm chí là cứt đái. Tôi thiên tài nên chọn nhà xí làm nơi hưởng thụ, tuy có chút thối tha cơ mà an toàn tuyệt đối.
Mãi đến năm lớp 12, sau cú động dục đầu đời bất thành với cô bạn cùng lớp thì tôi công khai bú rít sau khi ăn vô khối những bạt tai và đá đít của song thân cùng những xỉa xói của nhân dân ưu tú. Mẹ kiếp, tôi găm điếu thuốc vào khóe môi, nhằn lên nhằn xuống cái đầu lọc y hệt gã đại tá Nguyễn Thành Luân trong một bộ phim trứ danh thời thởi nom cứ tài tử vãi cả đái ra, giời ạ.
Rồi tôi đi đại học, cuộc sống xa nhà khiến thuốc lá thành tri kỷ. Nhưng với thằng sinh viên nghèo thì vẫn phải bèo nhèo du kích từng điếu một là chính chứ tịnh không dám mơ hoang bởi làn khói trắng không đồng nghĩa với bữa cơm căng-tin tệ bạc. Đói thối mồm thì thuốc lá cũng chả làm cho thơm được đâu.
Bao thuốc lá đầu tiên mà tôi có được là do một cô phò cỏ mua cho. Là việc cô cảm cái ơn khi tôi quyết tâm mất tân cùng với cô trong một đêm ế ẩm xây xẩm mặt lồn. Với ba chục bạc cho nỗi khát khao mang tính lý tưởng đó thì tôi có thể mua được cả cây thuốc nhưng mọi sự hoang phí đều có lý do của nó.
Kể từ đó, thuốc tôi mua chẵn từng cây hút dần. Còn thức ăn cho chim thì lại đi mua lẻ.
Cái nết dâm vặt ấy đeo đẵng đến tận giờ. Hơ hơ...!!!
Trở lại với anh Đéo Gì Việt - Teo vửa trèo sang ghế thượng thư bộ Gõ Mõ. Gớm nữa, anh đòi hỏi Việt nam cần xây dựng mạng xã hội mới, công cụ tìm kiếm mới để thay thế cho các tiện ích của lũ Bạch quỷ sài lang. Tốt thôi, nhưng hỡi ôi, thực tế đã có rồi đó nhưng đều chết lâm sàng và sống thực vật hết lượt. Và ngay cả khi anh xuống tay bóp cổ Phây-búc, Gúc-gồ thì lấy cái đéo gì để đảm bảo các giải pháp của anh giãy lên đành đạch? Đừng nói là trong giấc mơ hoang anh phóng tinh Ba đình mà Bắc kinh thất thủ hoặc cái mạng xã hội VCNET của ban tuyên giáo TW làm cảm hứng bất tử cho anh trèo cao để ngã vào Bê - Xê - Tê khóa tới nha, đậu má.
Thế giới đã phẳng mà đầu các anh cứ nghiêng nghiêng và quay niềng niễng là thế đéo nào...!!!
Hả hả...???
Tôi bập vào thuốc lá năm lớp 6 nhưng trước đó đã là vua bắt tóp lừng danh. Là cái việc tôi la liếm xin người ta xái xẩm và tóp má vẹo môi rít đỏ cả mồm. Để có thuốc hút tôi phải thâm canh từ túi áo ông già bởi đó là món ông hay dùng để đi ngoại giao dù không biết châm đằng đầu hay đằng đít. Lúc bí thì đột nhập bâu mẹ hoặc đổi chác dăm thứ con con, thậm chí cắm ký nợ nần theo cách của các anh tài mất nết.
Thuốc thang thủa đó tinh những hạng không đầu lọc với những cái tên gắn liền với địa danh, tỷ như Sapa, Tam đảo, Điện biên, Ba đình, Sông cầu, Nha trang, Đà lạt..., dăm vài chả nghĩa lý mẹ gì bởi toàn những tên tây lạ hoắc lạ hơ. Cơ mà tôi chỉ nghiện duy nhất loại Lotaba đầu lọc bao vàng của nhà máy thuốc lá Thanh hóa làm ra, khá thơm tho và đắt đỏ. Cái nết con nhà lính, tính nhà quan này khiến tôi hút khỏe đến tận bây giờ, khớ khớ.
Thường thì chỉ đủ tiền mua lẻ một hai điếu là cùng chứ chửa từng mơ mua đến nửa bao hay nguyên cả gói. Cái giống mua lẻ này đắt hơn nhiều so với mua chẵn nhưng biết làm sao khi hầu bao tinh bạc vụn. Tôi nhớ đâu đó 1 nghìn được 5 điếu, nhiều chỗ bắt nạt nhi đồng thì bật bông thành 3, rất chi là cao ba nhá.
Mua thì dễ nhưng lúc hút thì vô vàn gian khó. Là phải tìm nơi kín gió mà lập lòe, trước là tránh sự tầm nã của mẹ cha, sau là khuất mắt bọn đi bắt tóp hoặc xin đểu. Ấy nhưng mùi thơm của thuốc lá nó không đồng lõa với bất kỳ ai mà luôn tố cáo ra với bàn dân thiên hạ. Chửa kể nó còn ám vào quần áo, tóc tai, thậm chí là cứt đái. Tôi thiên tài nên chọn nhà xí làm nơi hưởng thụ, tuy có chút thối tha cơ mà an toàn tuyệt đối.
Mãi đến năm lớp 12, sau cú động dục đầu đời bất thành với cô bạn cùng lớp thì tôi công khai bú rít sau khi ăn vô khối những bạt tai và đá đít của song thân cùng những xỉa xói của nhân dân ưu tú. Mẹ kiếp, tôi găm điếu thuốc vào khóe môi, nhằn lên nhằn xuống cái đầu lọc y hệt gã đại tá Nguyễn Thành Luân trong một bộ phim trứ danh thời thởi nom cứ tài tử vãi cả đái ra, giời ạ.
Rồi tôi đi đại học, cuộc sống xa nhà khiến thuốc lá thành tri kỷ. Nhưng với thằng sinh viên nghèo thì vẫn phải bèo nhèo du kích từng điếu một là chính chứ tịnh không dám mơ hoang bởi làn khói trắng không đồng nghĩa với bữa cơm căng-tin tệ bạc. Đói thối mồm thì thuốc lá cũng chả làm cho thơm được đâu.
Bao thuốc lá đầu tiên mà tôi có được là do một cô phò cỏ mua cho. Là việc cô cảm cái ơn khi tôi quyết tâm mất tân cùng với cô trong một đêm ế ẩm xây xẩm mặt lồn. Với ba chục bạc cho nỗi khát khao mang tính lý tưởng đó thì tôi có thể mua được cả cây thuốc nhưng mọi sự hoang phí đều có lý do của nó.
Kể từ đó, thuốc tôi mua chẵn từng cây hút dần. Còn thức ăn cho chim thì lại đi mua lẻ.
Cái nết dâm vặt ấy đeo đẵng đến tận giờ. Hơ hơ...!!!