Quantcast
Channel: Phọt Phẹt
Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

XUYÊN VIỆT - HÀNH TRÌNH XẾ CỔ ĐỘ LẠI XƯƠNG - CHƯƠNG 6 ( full )

$
0
0


Chương 6: VŨNG TÀU MÁU LỬA.

Thôi cho tôi không kể thêm về người em xứ Quảng bởi theo tin nhắn cô nàng thì " anh chả làm đéo gì được em thì viết làm gì, phí đi". Sự thực thì chúng tôi ở bên nhau nguyên đêm và tôi giở đủ các trò đồi bại ra hòng chiếm đoạt nhưng cô nàng kiên quyết chối từ để thủ cái tiết 40 xuân. Nó na ná như việc các đảng viên cộm cán thờ vọng cái huy hiệu tuổi đảng rồi không chịu đổi mới canh tân đặng giúp ích cho con cháu mấy lại nước nhà nhưng lại sẽ rất tự hào khi được đưa vào lời điếu. Hành vi đó khiến tôi mệt lử và lăn ra ngủ như chết. Cơn động dục bị chôn lấp trong cái hành vi rất lợn mán và khó lý giải của cô nàng.

Tảng sáng tỉnh giấc thì không thấy bóng nàng đâu, gọi điện thì máy tắt. Tôi hiểu là bữa tiệc thịt thà đã không diễn ra và tôi không còn lý do gì để ở lại nơi xứ Quảng. Tôi ra lộ vẫy xe để hội với Hải Âu mặt dế đang bơ vơ tận Phan Thiết, nửa đêm thì đến nơi. Đồng hành hỏi tôi cơ sự, tôi phịa ra là đã đánh chén no nê cho đỡ tủi. Gã ngao ngán " vửa quay tay xong một phát, số ông lộc lá vãi lồn". Tôi tý nữa ngã ngửa ra nhưng cũng kịp bám tường mà khinh công vào toe - loét. Chủ định ban đầu là đái bãi rồi đi nằm nhưng nghe đồng hành khoe vửa quay tay nên tôi đâu chịu kém miếng. Cũng làm nhát cho khoan khoái cái thằng người, gần mười ngày rồi chứ đâu phải ít.

Và hậu quả quá thê lương khi bình thường 7h là vén mắt nhưng hôm ấy tít mít đến tận 9h. Ăn vội dĩa cơm sườn rồi bọn tôi cắm mặt Vũng Tàu thẳng tiến bằng đường ven biển.



Xứ Cap Saint Jacques này tôi đã đến vài bận nên không mấy lạ lẫm. Ở đó tôi có những đàn anh mã thượng và những đứa em ngoan cộng với ông nghệ sĩ già chuyên trị tình ca Hà Nội. Già trưa thì tới nơi khi thằng em đặt chỗ hẹn hò bãi trước nhưng chúng tôi lại ra mẹ bãi sau. Định bụng quay lại nhưng thấy quán cơm niêu ngay mặt tiền của khu phức hợp hữu lý quá nên tạt xe vào mong kiếm tìm chút phong vị Bắc kỳ. Bọn tôi ăn uống trong cái khí độ mệt mỏi pha lẫn chết đói.

No say thì về khách sạn mà thằng em đã đặt sẵn. Hải Âu mặt dế gọi cho ai đó rồi nhăn mặt " nghỉ tí đi, tối xõa". Tôi không buồn hỏi với ai bởi bạn bè thằng này tuyền dân xe cộ và xê dịch. Tôi lẻn ra ngoài mua hộp bao cao su Con Voi nâng niu cái vòi Việt bởi Vũng Tàu được mệnh danh là Đồ Sơn của phương Nam. Xõa mà thiếu món gái thì cũng chỉ là trò bật bông thôi.

Chiều phố biển dịu dàng ra phết. Bọn tôi xách xe lượn một vòng hóng gió lẫn " khoe hàng" rồi mới đến quán nhậu. Đúng như tôi đoán, dân xe cộ đã tụ bạ khá đông. Tôi thích bọn này bởi chúng hào sảng và nổ cũng ngang bô. Lần đầu tiên trong đời tôi được xơi món tôm hùm Alaska danh giá, thứ mà tôi chỉ thấy trong cảnh đánh bắt chết chóc trên Discovery. Thằng chủ nhà hàng dân Đà thành đang titoe tập tọng xe pháo bảo tôi " tôm đi máy bay anh nhé, sống nhăn răng". Tôi ngỏ ý đi xem thì nó lại bảo " Alaska tuyền băng giá nên em phải ngâm vào đá". Đù má...



Nhưng thật thà mà nói không ngon bằng tôm hùm ta. Thế mới biết có phải cái đéo gì to và ngoại cũng ngon đâu, tất nhiên là tôi đã trừ ra khoản chim cò và mấy thằng Tây mũi lõ.

Tôi điện thoại cho một đàn anh hơn những 5 tuổi nhưng lão hay bắt gọi bằng thằng đến góp vui, điều cốt yếu là sau đó đi thăm ông nghệ sĩ già ê a hằng đêm những giai phẩm về Hà Nội. Lão đã nốc ở đâu đó, mặt đỏ tím như chọi thua trận. Lão rỉ tai tôi " sau tiệc văn nghệ là tiệc thịt thà nhé, tao đặt rồi, những hai em, chơi ngoài bãi biển". Tôi tí nữa thì rú lên bởi lối ăn chơi phởn đời của lão. 

Chúng tôi kéo cả bầy qua tiệm nhạc, tất nhiên là trừ ra những anh quắc cần câu. Ông nghệ sĩ già đon đả đón từ dưới đất trong cái bộ dạng vửa hào hoa lại luộm thuộm, vửa đỏm dáng lại be bét màu mè. Thật là một cái phong vị cực kỳ chó má của bọn văn nghệ xứ ta. Bọn tôi chui lên căn phòng tí hỉn trên lầu, chia đít ra sô - pha ngồi ngay ngắn trong cái không gian đậm chất thính phòng tối tăm. Và tôi bắt đầu khởi mích lấy may, không nhớ là bản gì nhưng khi kết thúc chẳng tiếng vỗ tay. Hóa ra chúng bận mở diệu khui bia và rồng rắn chờ nhau nơi nhà đái. Có tý tủi thân nên tôi chơi thêm bài nữa, đâu như " Hà nội ngày giở về". Vật vã lắm. Các con giời chả mống đéo nào người Hà Nội tuy có tý hơi hướm Bắc Kỳ há hết mồm ra, dãi nhớt lòng thòng. Chúng vỗ tay khen tôi, rằng bài da diết thế mà hát theo lối chuyển chèo sang cái lương thì kể cũng kỳ tài. Đậu má há há há...



Ông nghệ sĩ già nhẩn nha đệm đàn hầu bọn con hát trẻ ra cái vẻ hàn lâm. Mắt lim dim, đầu ngọ nguậy, thi thoảng lại rướn cong người lên ở những nốt tỉa phiêu linh. Tình lắm!

Đàn anh lại rỉ tai " bọn cút hết tao mới mày đi nhế". Tôi gật gù trong men say, bụng bảo dạ uống vừa thôi để còn giữ sức, chứ phê pha là phí mất cuộc giao hoan đã cài đặt sẵn hệ bướm đoi. Xưa trẻ khỏe say vẫn làm đôi nháy, giờ già cả rồi chỉ có nước ngủ rồi ú ớ thở ra. Cái tuổi nó đuổi cái lìn đi là vì thế.

Tôi không nhớ mấy giờ thì tan hội nhưng khi chỉ còn như này thì hội mới bắt đầu.



Mệt mỏi và say sưa tôi vẫn cố leo xe đàn anh đi như đã định. Vũng Tàu khuya khoắt vắng tanh trong vị mặn mòi biển cả. Tôi không biết đi tới đâu nhưng lúc choàng tỉnh đã thấy sóng bạc đầu lấp lánh. Rồi từ đâu hai bóng hồng xuất hiện, một em dắt tay tôi men theo bờ cát mà khỏa nước thì thầm. Tôi thấy mình như đang trôi ra xa, nơi có những con tàu đèn hoa rực rỡ. Pha con xe gầm cao khá xịn của đàn anh làm tôi tỉnh táo hơn nhưng người lại rờn rợn lạnh, có vẻ như đã trúng tý gió máy lao xao. Tôi bảo cô em đưa tôi vào gần bờ, nơi có cái chòi lợp bằng rơm rạ hay những thứ đại loại như thế. Ở đó có cái ghế bố dài đườn đưỡn được trải đệm ga trắng xóa bên cạnh chiếc bàn nhỏ có ngọn nến xinh xinh. Chòi đàn anh nằm kế bên cạnh. Lão vống sang " chén đi, khách sạn ngàn sao đấy". Ra là thế. Cơ mà tôi lạnh. Tôi men sang bên lão, ngửa tay mượn chìa khóa. Tôi sẽ làm thịt em bé kia trên xe, vừa là một trải nghiệm không tồi, vừa là một giải pháp bảo toàn tính mạng mang tính bác học. Tôi bấm nút, con xế kêu chít chít kèm với cái nháy đèn bên hông như mách bảo đã sẵn sàng. Ngả ghế phụ tối đa, tôi đạp con mái hăng hái như lên đồng. Xong tụt hé kính nằm yên mà ngủ. Con mái sau cú giao hoan thương mại cũng lặn đi nhẹ nhàng trong cái màu thời gian đang chuyển từ đen sang bàng bạc.

Rồi tôi thấy chân mình sũng nước và tiếng sóng như kề mang tai. Bỏ mẹ, đang trên xế hộp chứ đâu phải thuyền thúng? Tôi bừng tỉnh. Trong cái ánh sáng mỏng và nhẹ của ban mai thì rõ ràng con xế đang chôn chân giữa bốn bề sóng nước. Tôi hiểu ngay ra cơ sự là thủy triều đang dâng. Đạp cửa lao vào gần bờ réo ầm đàn anh. Giời ạ, lão vẫn say giấc nồng thỗn thện, mồm há ra rồi lại tọp tẹp thu vào như đang chủ ý đớp vật gì. Tôi đạp mạnh vào bụng, mồm gào tay chỉ về hướng biển. Lão dụi mắt rồi ú ớ " kệ mẹ cho nó tắm tí, để tao gọi cẩu ra kéo vào". Thật là một hành vi xứng đáng được phong anh hùng hoặc giải thưởng cấp nhà nước của hiệp hội " Yêu Xe Như Con".



Chúng tôi kéo xe xong rồi hẹn hò nhau ăn sáng. Lịch trình là xuôi cao tốc Long Thành về Sài Gòn trong ngày, càng sớm càng tốt bởi tôi có lắm chờ mong. Tôi chủ định ăn chút gì nhè nhẹ bởi người đã bã ra vì cơm diệu và giao hoan nhưng đàn anh bảo " lồn rồi thì phải lòng thôi". Cả bọn lại kéo về quán lolotica gần mạn sân bay trực thăng chuyên chở phục vụ nghành dầu. Vài mét lòng, dăm khối gan cùng với ít chai hảo tửu được dọn ra thế mà la đà trưa non với vãn. Tôi và đồng hành tạm biệt Vũng Tàu trong những nụ cười và ánh mắt lao xao kèm với lời nhắn nhe khi vui lại ghé. Tôi gà gật trong cái thùng xe thấp lè tè. Và để cho chắc ăn Hải Âu mặt dế dùng dây cột chặt tôi lại về phía động cơ đang ậm à phành phạch. Tôi như một con lợn bị người ta trói đi chọc tiết hoặc có thể để thụ tinh. Thiệt tình...



Đặt chân đến cửa ngõ Sài Gòn là 3 giờ chiều. Sài Gòn ơi ta đã về đây ta đã về đây! Lời reo mừng và cũng là lời bài hát sẽ là cảm hứng cho chương 7 - hành trình xuyên Việt - xế cổ độ lại xương.

Chương 7: SÀI GÒN ƠI TA ĐÃ VỀ ĐÂY, TA ĐÃ VỀ ĐÂY!





Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

Trending Articles