Đàn bà xứ ta sinh ra đã khổ rồi. Cái khổ gần như là định mệnh, đeo đẳng theo những vết mòn của thời gian và lịch sử. Người nghèo khó khổ đã đành, người đức hạnh đoan trang cũng khổ và người giỏi giang lại...càng khổ. Cứ nhìn những giá trị của đàn bà ở những xứ sở văn minh thì cám cảnh xót xa cho đàn bà xứ ta lắm lắm.
Tôi không dám nói gái phố hàng là đức hạnh đoan trang cả thảy nhưng giỏi giang thời thỏa đáng. Phố chợ Đồng Xuân nhẽ là trường đại học lớn và uy tín nhất quốc gia đã đào luyện nên những hạng đàn bà trác tuyệt. Vẫn những nết phố hàng truyền thống được dạy dỗ từ đời cha ông, xen vào đó là những ồn ào bán mua chợ búa, tất cả tạo ra con người họ. Mềm mỏng mà quyết liệt, đơn giản mà sâu xa, khôn ngoan mà như khờ dại, đôi khi đồng bóng nhưng lòng nhân ái lại rộng rãi chứa chan. Và trên hết là tuyệt đối yêu thương và tôn quý gia đình.
Tôi lấy làm lạ lắm khi ngoài xã hội - như họ nói - là chẳng biết sợ ai, ấy vậy mà ở nhà, đức lang quân quát to một tiếng thời run lên như cầy sấy. Nếu có dỗi hờn thời cũng kín đáo vê vạt áo mà vào nhà vệ sinh để lã chã nước non cho nguồn cơn hạ hỏa bởi họ sợ ồn ào tai vách và lũ trẻ mất đi nết trong trẻo hồn nhiên. Hay như việc sai bảo kẻ ăn người ở oai như tướng công là thế nhưng hễ con sai khom lưng làm ngựa thời cũng quỳ gối lẫm chẫm bò quanh.
Và điều ngạc nhiên và cực kỳ phấn khích là họ thuộc rất nhiều thơ. Không phải là những bài trong giáo khoa thư nhắng nhít mà tuyền những thứ thơ của những gã thi sĩ lắm nỗi niềm. Tôi thì chả được cái nết ấy bởi năm cuối cấp 3 có tự làm một bài thơ tặng cô bạn gái trong mộng mị hằng đêm. Nàng chẳng thèm đọc mà vo tròn vứt thẳng mặt tôi kèm theo lời điếu văn cực kỳ ai oán " tiên sư bố cái thằng hâm". Từ đó tôi căm thù thơ như nhân dân căm thù giặc, ghét thơ như ghét đế quốc sài lang.
Nhưng cái phép nấu ăn của gái phố hàng tôi cho là tinh tế nhất, từ nhà ra ngõ cho đến những phố hè đông đúc lại qua. Chả thế mà muốn ăn ngon thời phải lên trên phố, tuy có chật chội và mất chút vệ sinh nhưng thiên hạ người ta đâu có nề hà, chửa kể các món ăn đôi chỗ còn được nhúng thêm nhiều loại gia vị mà mỗi Hà Thành mới có. Đó là những "đéo địt cặc dái lồn trôn" dễ làm người chưa quen nát hết thần tính lẫn thần hồn. Ý tôi đang nói đến cái đặc sản " phở mắng cháo chửi bún quát" gia truyền và cũng là danh bất hư truyền.
( trích tạp văn Gái phố hàng, xuất bản 2020 )
Chị em ở báo Phụ cái đéo gì Nữ nên tìm lấy cho mình một con chọi máu để vuốt cựa làm vui, thay vì đội đá vá trời và chiêm bái sư ông bắt Sóc bỏ Lọ.
Riêng em Đéo Gì đang độc quyền loạt bài điều tra về cái gọi là tàn phá môi trường, tài nguyên của Sun Group thì đi vá víu lại tầng sinh môn ngay lập tức.
Một thảm họa nghề nghiệp và nhân cách mà bọn vooc núi vẫn hú hét tán dương thì tuyệt chủng đi chứ vào sách đỏ làm gì cho tốn giấy.
Hả giời...???
Xưa nay, việc ké cửa các cụ đi công du là hết sức bình thường. Đoàn càng đông càng vui và càng chứng tỏ chuyến thăm càng tốt đẹp càng rực rỡ. Thế nên việc 9 đồng chí mất hút con mẹ hàng lươn trốn lại Hàn Quốc chỉ là tai nạn mà thôi.
Đen cái là báo chí Củ Sâm chúng loan tin 2 đồng chí bị bớ được và trục xuất về nước thì sự vụ, tuy xảy ra từ năm ngoái, mới vỡ lở.
Sự cố ngoại giao ngoài ý muốn này, tiếc rằng, thay vì hối lỗi với quốc dân đồng bào, thì lại đi thanh minh thanh nga, rằng a là bọn đi nhờ.
Chỉ có mỗi ông Phạm Tuân mới chính danh là người đi nhờ vĩ đại nhất thiên hà thôi nhá.
Chứ chuyên cơ, nhờ là nhờ thế đéo nào.