Quantcast
Channel: Phọt Phẹt
Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

XUYÊN VIỆT - HÀNH TRÌNH XẾ CỔ ĐỘ LẠI XƯƠNG - CHƯƠNG 8.

$
0
0


Chương 8: SÀI GÒN - VỸ THANH.

Cuối cùng khi máy nổ thì đýt đồng hành cũng ngớt dắm. Chương trình là cà phê cà pháo ăn sáng rồi trực chỉ miền Tây. Bọn tôi chui vào cái nhà hàng Đông Hồ mạn quận 3 tranh thủ đái ỉa rồi đập bàn kêu đồ như thánh phán. Mệt mỏi lẫn mất ngủ nên cứ thây kệ bát bún giò heo bốc khói và ly cafe giỏ đến giọt cuối cùng. Tôi kéo hai cái ghế chập làm đôi, mằn đuỗn. Đồng hành mặt dế cũng chẳng khá hơn, đầu dựa tường mồm há ra toang hoác. Chúng tôi ngủ như những kẻ nghiện nghẽo dật dẹo bất cần đời. Ấy mà đang ngon giấc thì có ai đó đập mạnh vào vai. Hóa ra là em nhân viên đứng quầy lễ tân khi bọn tôi vào mắt đã đảo nhìn hai thằng như sinh vật lạ. Em bảo hai anh ăn sáng rồi mau cút đi, chứ không ngủ nghê như này được đâu, khách vào là chạy hết. Tôi cố nhướng mày định thanh minh nhưng đồng hành mặt dế đã trợn mắt tự khi nào. Gớm chết chết, mất ngủ nên mắt đỏ quạch, lòng trắng lại lắm hơn lòng đen nên khi trợn lên nom tởm lắm. Con bé hãi quá, cong mông chạy vào quầy, mặt biến sắc. Rõ cái đồ nhát cáy. Rõ cái dân Nam kỳ hiền lành đến nhu nhược. Thảo nào mà chúng mày thua trong cuộc chiến mười nghìn ngày tanh tởm hehe.

Bọn tôi ngủ ngồi cho phải phép. Tỉnh dậy đã gần đứng ngọ. Vài người bạn hẹn hò ăn trưa để nói câu tiễn biệt. Thôi đành...



Chúng tôi ăn xế đó một chút, đâu như cái nhà hàng rìa công viên tên gì quên mẹ. Có cả bạn của cõi đời lẫn cõi mạng. Mỗi khi vào Sài Gòn bạn cõi đời tôi hay gọi cho ba người, một đàn anh ngành dầu, một đồng niên viễn dương hàng hải và một thằng bạn tự thủa thủng đít nhà quê. Bạn cõi mạng gọi nhõn một ông có cái tên khá lạ, Lý Á Dòi. Tôi băn khoăn vì cái tên này rất và cứ đồ rằng nhẽ họ hàng xa với minh minh Hoa lục Lý Á Bằng chăng? Hehe...


Đang mệt mỏi là thế, có bạn bè cái thời khác ngay. Lại uống, lại chém tưng bừng như bão, rung ring cả một mé công viên. Ngẫm lời các cụ thấy cũng phải, rằng ở nhà cậy mẹ cậy cha, ra đường cậy bạn còn la đà thì...cậy trôn. Hố hố, vế sau cùng tôi chế thêm ra, đó hầu như là một sự triển ý đầy thi vị vậy:))

Tính tôi cứ vui vẻ bạn bè là cấm có dứt đi được dù đồng hành mặt dế nhấp nháy hấp háy ra hiệu bao lần. Gã cốt đạt chỉ tiêu lý trình. Tôi thì cốt chỉ tiêu diệu vợi. Thây kệ, cứ vui thôi. Nhưng khi gã tỏ thái độ thì tôi hoảng thật. Một bên là bạn bè đang vui vầy nơi Sài thành hoa lệ, một bên là vạn dặm xa xăm. Tôi phải quyết định. Nhưng vào những phút giây cân não như này thì việc đưa ra quyết định quả là khó khăn. Và mỗi khi thế tôi thường chọn giải pháp may rủi.

Lén lấy nắp chai bia bỏ túi quần, tôi chui nhà vệ sinh ra quyết định. Sấp ở - ngửa đi. Hố hố, là sấp. Tôi kéo đồng hành ra ngoài, hạ hành lý, nói lời chúc lên đường may mắn và hẹn gặp lại ở Sài Gòn. 



Từ từ hóng nha...






Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

Trending Articles