Quantcast
Channel: Phọt Phẹt
Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

GIAI PHỐ CỔ - CÔ PHỐ GIẢI.

$
0
0


Nếu như tôi thích gọi gái sống ở phố cũ Hà Thành là gái phố hàng thì với giai tôi lại thích gọi là giai phố cổ. Đã có một ông thợ đẽo chữ nào đó viết một tạp văn khá hay ho về cái gọi là giai phố cổ. Hay đến mức - mà như thiên hạ đồn - giai phố cổ tụ bạ lại thành một đống to và vác phóng lợn tìm ông thợ đẽo chữ kia định xin tí huyết. Không biết chuyện này thật giả đến đâu nhưng có vẻ như giai phố cổ ưa sự manh động mang tính bầy đàn lắm lắm.

Tôi biết và quen anh trên mạng ảo, chỉ là qua cái nick xanh đỏ lập lòe thôi. Ấy thế rồi một bữa ộp - lai Lương Sơn Trại - nhóm kín trên Phây của những kẻ liệt dương yếu sinh lý nhưng thích làm anh hùng hảo hán - thì anh xuất hiện với một đùm gì đó toto buộc lạt bọc trong cái bị cói dễ phải thất truyền đến mấy chục năm. Ai cũng lồi mắt ra nhìn nhưng riêng tôi thì kinh hãi mà hỏi rằng, gà à? Anh nhe bộ nhá vàng như răng chó thui rơm nếp cười toetoe, bảo không, diệu đấy. Giời ạ, diệu mà anh đóng xách như thế thì còn nghĩa lý và tinh túy mẹ gì nữa. Nhưng anh thanh minh, rằng chính hiệu nếp làng Vân quê vợ anh, ngon nhức hầu nhức họng.

Sau bữa đó thì chúng tôi thân tình hơn. Tôi quý anh bởi ngoài sự đồng niên trạc tuổi thì anh có cái vẻ cũ người lẫn ngô ngố thật thà. Ai đời trung niên bốn sọi mà anh ăn mặc nghiên túc như một lão thành cách mạng, bằng chứng là cái ve áo vest chi chít những phù hiệu lô-gô hay những thứ mả mẹ gì đó tương tự. Ấy là chửa kể đến cổ anh thập thò màu trắng cháo lòng của cái áo cổ lọ Đông Xuân thần thánh, cộng thêm với chiếc cà-vạt khí nhàu nhĩ nhưng được anh gọi là làm bằng tơ. Nhưng choáng nhất là lối ăn nói theo nếp xưa của anh với câu cửa miệng là " quý hóa quá". Ai nói gì dù đúng hay sai, dù nặng hay nhẹ, dù xấu xa hay thanh tao thì anh đều " quý hóa quá". Thi thoảng nghe thời hay nhưng với tần suất anh sử dụng thì hẳn là sốt ruột lắm lắm. Có lần để kiểm tra tập tính ( và cũng có thể là quán tính ) của anh, tôi lếu láo mà hỏi rằng " Xơi dắm không anh?". Hehe thời ngay lập tức anh xoa tay rồi hít hà mà rằng " quý hóa quá".

Nghe anh kể nhà anh trên phố Tôn Đản. Ái chà chà, ở cái phố buôn quan thủa xưa cũng chả phải dạng vừa đâu. Chửa hết, anh còn có tiệm bán đồ cho Tây ở phố Đường Thành và một cái mini bar ở Hàng Bè be bé. Gớm, vào cái tuổi của anh thế cũng đã là thành công rồi. Thế nhưng khi nhìn vào cái bộ dạng thì ai cũng nhổ một bãi nước bọt và thầm khinh khi cho một kẻ lu-sờ thất bại. Hoặc cũng có thể anh đang đóng vai cái bang để miu nghiệp lớn gì chăng?

Anh hay réo tôi lên phố cổ tụ bạ nhưng tôi đều chối bởi tôi ghét sự chật chội hôi thối nhưng cái quan trọng nhất là cứ lên mạn ý là tuyền bị lạc đường. Ấy nhưng một bữa tê tái thế đéo nào tôi lại gật đầu xung phong sau một chầu nhậu ban trưa mà cần câu chưa quắc. Khi tôi đến giời đã cuối trưa giữa chiều, quán bia hơi vắng lắm, chỉ còn sót lại vài khuôn mặt chơi cùng trong trại Lương Sơn mà tôi đã biết qua. Anh đâm sầm vào tôi rồi ấn vai dí xuống cái ghế nhựa có ba con Tây đẹp mỡ màng đang ngồi chiêu bia nhúc nhắc. Tôi chửa kịp ngỡ ngàng thì anh choanh choách giới thiệu đì đùng cái mả mẹ gì đó bằng thứ tiếng Ăng-lê mà tôi đoán là được đào luyện qua vỉa hè đại học đường danh giá. Lâu không ngửi mùi Tây nên tôi khá là phấn khởi và thầm cảm ơn anh vì cái sự đón tiếp và bố trí tửu sắc hân hoan.

Xin cho tôi không chép ra những đối thoại ngớ ngẩn lẫn buồn cười. Chỉ biết là hôm đó đúng tiết hàn thực nên bọn bán hoa cúng dạo tấp nập lắm. Tôi mua ba bó cúc vàng to vật vã tặng cho ba nàng rồi lựa lấy một em kháu khỉnh xinh xinh lẫn thân hình vừa miếng mà xin sự giao tiếp về sau. Chúng tôi chớp vài pô hình lưu niệm và nói lời chia tay. Ấy nhưng có vẻ anh đã say nên cứ dùng dằng không chịu dứt, trong mang mang tôi máng máng nghe anh đòi gạ địt mấy em Tây kia, vẫn bằng cái thứ tiếng Ăng-lê vỉa hè bên cạnh thùng nước gạo. Chết cả cười...

Hôm sau tôi tỉnh ra có hỏi anh, đã là bạn bè sao lại còn gạ địt, nhất nữa là bạn Tây? Thì anh hô hố mà rằng, bạn bè cái... bẹn bà ý. Chỉ là những cô nàng ba lô bô nhếch đi khắp thế gian, anh vợt vào uống bia cho khí thế. Rồi anh thuyết, ngay cả bạn bè nếu có ngày xấu giời thì cũng quy ra thành bẹn bà được cơ mà. Huống chi là bọn Tây, áp bức cưỡng hiếp dân ta bao năm, nhẽ nào thái bình thịnh trị rồi lại không đè nghiến ra mà giao hoan một phát cho thỏa chí. Thật là một trung niên bù bựa tinh hoa - là tôi thầm nghĩ thế.

Hôm mát giời anh muốn ra vùng ven hóng gió, sẵn tiện mua hai con vịt quay Bắc Kinh tít mạn Nguyễn Hữu Huân. Anh rủ tôi đi đâu đó uống cùng. Tôi bảo về nhà tôi và cũng là cái sự sẵn tiện thanh lý nốt mấy thùng bia còn dôi ra từ tết. Gớm chết chết, tôi chờ anh mỏi cả cổ rồi cuối cùng anh cũng đến đúng cái giờ chả ai muốn ăn uống đéo gì mà chỉ muốn đi nằm. Tôi gọi điện tổng động viên các thể loại bạn bè cũng như bẹn bà mà cấm có ai nhúc nhích. Tôi với anh đánh vật với hai con vịt quay cùng mấy thùng bia có nhiều khả năng là hết đát ( date). Nhưng có hề gì, sự trân quý cứ đầy lên sau mỗi lần gắp rót tràn trề. Và để tăng phần phiêu diêu, tôi còn bật mạng đãi anh bài " ngẫu hứng phố" của thợ nhạc Trần Tiến nghe qua Ai-bát tân thời. Bài ấy đây https://www.youtube.com/watch?v=qqXgHjYTy6g.

Gớm, mới nghe chửa được nửa bài mà anh phụt khóc tồ tồ. Tôi hơi ngỡ ngàng nhưng hiểu ra là anh có tâm sự. Nhẽ đâu cái nội tâm của giai phố cổ lại sâu lắng và mong manh đến thế? Nghe hết bài thì anh cứ ngất lên ngất xuống, mũi dãi sụt sùi, làm tôi hết lấy giấy chùi lại châm thuốc hộ. Ấy mà nào có ngớt. Vợ tôi lép bép ở đâu về lôi tôi ra một góc hỏi, rằng nhà bạn anh nhẽ có đám ma? Đù má, là cái sự xúc động nó tăng xông thôi. Đó hầu như là sự đại hỷ hân hoan của lòng người vậy.

Thằng Bôm Bốp bạn tôi gọi đi hát. Tôi rủ anh đi. Đến tiệm hát anh khai mào bằng bài anh vừa khóc nhưng có điều anh hát trong tiếng cười cùng với điệu đít-cô theo lối chát bụp chát xình dập dình, đôi lúc lại pha thêm tí ưỡn ẹo của cái gọi là rum-ba. Gớm, cái điệu dẩy của giai phố cổ sao mà khoa trương và hàn lâm đến thế, mỗi tội chả ăn nhập đéo gì vào cái nhạc điệu cũng như tâm trạng anh vửa kinh qua.

Lúc tiễn anh về, tôi nói sự xúc động của anh về Hà nội phố khiến tôi trân trọng lắm. Anh nắm tay tôi, e thẹn "ông chả hiểu cặc gì, là tôi đang lo sợ sự say sưa và về muộn thì con vợ nó mắng cho".

À, ra thế. Giờ thì tôi đã hiểu thế nào là...giai phố cổ. Hố hố...





Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

Trending Articles