Làng tôi có anh Long Căn, năm nay đâu cũng hơn năm sọi. Hồi tôi còn bé, anh đẹp giai nhất làng. Nhưng khi tôi nhớn lên, thì anh lại về nhì. Vì ngôi độc bá đó bị tôi soán mất. Anh sinh năm rồng nên có tên Long, còn Căn là tên vợ anh. Ấy như là sự nông nổi của phép gọi tên vậy.
Anh hiền nhưng cục. Cục hơn nữa khi anh đi lính oánh Tàu về, đâu như năm 88. Hai năm sau anh lấy vợ. Giai làng tôi hồi đó có tật là tuyền mò đi mạn ngược chim gái. Chả phải gái mạn đó đẹp, mà vì lùn, xấu và ngu. Bù lại, khỏe như cái máy cày chạy dầu hôi, cần cù như những con trâu cái vào mùa bừa ải. Ngày đó, người ta dựng vợ gả chồng để lấy sức kéo là chính, xấu đẹp quan trọng đếch gì.
Nhưng anh thì khác, mò tán gái miền xuôi. Đã thế còn chim được em kháu nhất vùng, lại giỏi giang thạo nghề chạy chợ. Mỗi tội người nhỏ và mảnh lắm, được cái da trắng, môi hường. Cả nhà anh chả ai đồng ý, chửi anh không biết chọn vợ, rằng lấy ngữ đó về tổ công hầu hạ và đặt tủ ba buồng bích phê làm cảnh. Anh cũng không vừa, chửi lại cả họ, rằng sướng khổ anh hưởng chứ có liên quan và chết chóc thằng Tây nào mà bi bô khấn hộ. Phải chịu đấy, và làm cỗ to nhất làng cưới vợ cho anh.
Cưới xong, anh xin ba tạ thóc làm vốn ăn riêng, dựng một cái chòi sát mé bến làm tổ ấm. Anh không chung chạ gì với song thân và bầy em dại, tuyền gái, hạng bà cô quạ mổ. Ngày ngày anh lo việc đồng áng nặng nhọc, lúc nông nhàn lại thả đơm đó và vó bè kiếm cá. Vợ anh tất tả chạy chợ, chả có vốn nên đụng gì bán nấy, tuyền những thứ rau rợ, cá mú bến sông. Thi thoảng cũng áp phe phản thịt chó, mua chợ sáng, bán chợ chiều ăn lãi mấy hào. Những hôm ế, anh lại có đĩa mộc tồn mút mát với be sành.
Rồi lần lượt hai đứa nhóc ra đời. Chúng thừa hưởng ở vợ chồng anh những gì tinh túy nhất về thể chất, nhưng lại rất mất nết về mặt não trạng. Anh cũng có hơi buồn nhưng lại chặc lưỡi rằng không đui mù sứt sẹo gì thì phúc hẵng còn dày. Còn vợ anh, sau khi hoàn thành nghĩa vụ sinh nở lại đỏm dáng ra mới chết, thịt hồng, da thắm và to nhớn hơn hồi con gái nhiều lần. Cái giống liền bà nó lạ lắm, nhiều người to nhớn đẹp đẽ lúc con gái, nhưng chồng con vào cái cứ như ốm hao, tướp như xơ mướp. Ngược lại, nhiều em trông lại mỡ màng, đằm thắm ra.
Anh vẫn đẹp giai như đã từng, tất nhiên vưỡn thua tôi. Vợ anh vẫn chạy chợ, bán những thứ của buồn bã xa xưa. Căn chòi mé bến anh đã cất nền cao và dựng thành nhà gạch, tuy không được khan trang nhưng so với lề thói ở quê cũng thuộc diện chấp nhận được. Việc đồng áng anh vẫn làm, nhưng nhàn lắm vì có máy móc hộ hành. Việc đơm đó, vó bè mé sông là anh đoạn tuyệt. Chả phải anh lười, mà vì cá mú nó lười sinh sôi bởi bàn tay tận diệt của con người. Những tưởng đời thế cũng là được với vợ chồng anh. Nhưng không, anh bắt đầu giở chứng, rượu suốt ngày. Và cứ mỗi cơn say, vợ anh lại là “thức nhắm” với những cú bạt tai, lên gối ầm ầm. Tôi có hỏi tại sao lại thế, anh cười hiền, đời nó buồn quá, rượu say rồi đánh vợ cho vui. Tôi lại hỏi vợ anh, bị đánh thế vui không, thị đỏ mặt ấp úng, nhục nhưng quen rồi nên thấy bình thường cũng, em ạ. Tôi chả hiểu vợ chồng anh ra cái thể thống cống rãnh đếch gì.
Việc đánh vợ của anh cũng hay, đánh có ngày, thường là cách nhật. Y như bọn trẻ nít đi học thêm 3 -5 -7 hay 2 – 4 – 6 vậy. Quen đến độ làng nước thấy ầm ĩ mé sông là biết hôm nay ngày gì, thứ mấy. Mà anh đánh có lớp lang, trình tự. Là bắt vợ dọn mâm, rồi ngồi hầu rượu. Anh kề cà hết chuyện nọ đến chuyện kia đến tận khi say. Rồi quăng mâm ra hè. Và rồi bôm bốp. Vợ anh chạy có cờ, nhưng cổng anh khóa từ lâu nên chỉ loanh quanh hết gậm giường lại leo tràng kỷ. Chán là anh phệt hè ngồi thở. Vợ anh lại dìu vào giường buông màn, đắp chăn. Mai lại coi như không có chuyện gì, mặc dù mặt mũi sưng phồng như trâu chửa trứng.
Những hôm không đánh vợ thì anh lại chửi. Mà cái sự chửi của anh nó cũng vô tiền khoáng hậu, chả ầm ĩ bao giờ. Là cứ đến giờ lên giường, anh chìa tay cho vợ gối đầu, nhưng mõm lại sục vào tai rỉ rả, y như cái chương trình tiếng thơ hay đọc chuyện đêm khuya trên đài tiếng nói vậy.
Tôi mang chuyện này về kể với vợ. Nó trợn mắt kinh ngạc, bảo tôi mà như thế là nó phé. Còn phé không được thì báo công an. Tông môn, học đâu ra cái thói Tây - Tàu của nợ, dờ được vạ thì má đã sưng, nghe chửa?. Chán đi nó lại chê bai vợ anh, rằng vợ chứ có phải bịch bông hay quả bóng đâu mà suốt ngày để chồng nó vần vò, đá đấm. Thì tôi biết đâu đấy, thấy chuyện lạ mang về kể thôi. Thế mà đã oang oác ra rồi.
Tôi mang chuyện này đi hỏi các nhà tâm lý nửa mùa thì được giảng, rằng ấy đơn giản chỉ là phép làm mới đời sống vợ chồng thôi, đau đớn chút lúc buông màn nhưng sau đó thời sẽ hân hoan, mọi nhẽ. Tôi hoang mang như những di sản bồ côi.
Hôm nọ giận vợ nên có nhỡ tay tặng cho đôi chiếc bạt tai dù vẫn biết đánh vợ là một nết xấu xa âm lịch nhưng khi ngôn ngữ bất lực thì hành động phải lên tiếng thôi. Nó giận mất nguyên tuần làm tôi rất mất công bợ đít.
Đêm khăng khít vợ chồng, chúng tôi như được giở về những ngày đầu mới yêu. Tôi lờ mờ hiểu ra cái sự lạ nhà anh cũng như cách giải thích của các nhà tâm lý nửa mùa. Và tôi rất lấy làm hân hạnh khi được dự phần vào cái công cuộc có phần lạ và mới mẻ đó.
Các bạn hãy hâm nóng tình yêu theo cách đó xem sao, một lần thôi. Chứ nếu hai lần hâm tôi e sẽ…thành chín.