Quantcast
Channel: Phọt Phẹt
Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

MƯỜI HAI BẾN NƯỚC.

$
0
0

Tôi chưa thấy đàn bà xứ nào lại khổ như xứ ta. Cái khổ gần như là định mệnh và truyền kiếp. Từ độ rất xa xưa, khi mà liền ông mồm hẵng bỏm bẻm nhai giầu và tay thời lận khố dây mò cua bắt cá thì liền bà đã ra trận đặng cứu rỗi nước non và gỉả nợ thù nhà. Sự thể ấy cho đến ngày nay còn rạng danh và nối tiếp.

Người ta hay nói thân phận đàn bà như mười hai bến nước, có bến đục bến trong và nhờ nhờ giữa giòng. Còn liền ông, phải chăng như những con thuyền, bão giông thì neo đậu, anh lành thì rong khơi? Bất quá thời cắm con sào đứng đợi? Hay gì khác?

Danh giá hơn, người ta còn ví đàn bà như hạt mưa sa. Rồi lại cám cảnh hạt vào giếng ngọc, hạt ra ruộng cày. Rặt một nỗi đa đoan truân chuyên dấm dớ. Ấy như là cái nết chẳng bao giờ được bình an và khải hoàn vậy.

Nhẽ thế mà người ta trọng và thích đẻ con giai hơn là con gái, đến mức đề ra thành châm ngôn, na ná như nghị quyết thời nay. Ấy là “ nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”, dịch thô ra thì là một giai kể như có cả thiên hạ, mười gái thời cũng như không. Sự thể ấy đến nay thời chưa hề suy suyễn nếu như không nói lại có phần hơn. Và muôn đời sau nhẽ không khác mấy.

Nhà tôi đông anh em, những bốn, đứa kế tôi là gái. Mẹ tôi nhẽ sợ cái nỗi định mệnh và truyền kiếp kia nên rèn rũa kỹ càng lắm. Thôi thì kính thưa các thể loại công dung ngôn hạnh cho đến cầm kỳ thi hoạ, món nào tinh hoa là bà bỏ bễ dóm than mà quay cho đượm hồng bằng phương pháp duy nhất là thúc ép lao động trường kỳ. Bà lý sự, chỉ có làm việc mới tạo ra của cải và phẩm giá con người, lười như đười ươi hẵng còn biết cầm ống cho đến khi hoàng hôn buông bỏ. Em tôi ăn nhời theo độ dày mỏng của cái roi mây treo cẩn mật ngoài mé hiên nhưng đến khi lông lống thì nó bỏ đi theo cái nghiệp mà không ai ngờ tới: bóng đá nữ.

Cả họ gào ầm lên hệt như lúc bị hợp tác xã thu mất mấy thước đất phần trăm. Còn mẹ tôi ra rả suốt ngày rằng thời chó lấy. Ai đó còn bác học phân tích cho nó, rằng con gái trọng nhất chữ trinh mà đá bóng binh binh thì nghìn vàng cũng thành phân xanh bón ruộng. Nó kệ, cắn răng chịu đòn roi và báng bổ để theo nghiệp quần đùi áo số được một cơ số mùa. Chỉ đến khi yêu một anh chàng mặt hoa da phấn thì nó mới soi mình trước gương và thấy sự bất đối xứng không lấy gì làm tốt đẹp thì bỏ hẳn.

Hỡi đàn bà, cứ rẽ trái và chứng minh mình phải. Và hãy dừng lại khi có thần tình ái vịn vai.

Tôi thích con gái. Đến nhà ai mà thấy rặt một bề “ dép tổ ong” thời hân hoan ra mặt và kiểu gì cũng moi hết từng xu lẻ mà thành kính dâng lên. Ấy rồi như giời thương và thấu ra tâm ý nên đứa con đầu lòng của tôi là hoàng tử đái ngồi. Mẹ tiên sư, tiền nhân cũng lắm ỡm ờ, đã chả coi con gái ra cái đếch gì rồi thế mà lại chua thêm cái khuyến mãi động viên, rằng a “ ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”. Chỉ là đầu lòng thôi nha, chứ mà giữa lòng hay cuối lòng thờì lại thành “ thập nữ viết vô” tắp lự.

Đêm qua bàn chuyện cơ cấu phấn đấu đứa thứ hai, tôi vẫn thích gái. Nhưng người hôn phối thì lại thích giai. Nàng bảo đời em khổ rồi và không muốn bản photocopy thêm nhiều hoen ố. Ô hay?

Thôi thì con cái là giời cho, mọi ước nguyện mong cầu đâu phải dễ. Cứ thuận theo tự nhiên và lẽ đời thời phúc phần sẽ gõ cửa. Nhưng nếu nàng có chửa, thì như đã nói, tôi vẫn thích con gái hơn. Tôi không sợ lời nguyền mười hai bến nước bởi với con gái tôi, chúng sẽ là bến nước... thứ mười ba.

Bến đó có tên là, người yêu muôn kiếp của cha. Con gái ạ.


Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

Trending Articles