Quần chúng mõm vuông lại đang phát rồ và lên đồng tập thể khi tòa tuyên thay đổi biện pháp ngăn chặn và cho hoa hậu tại ngoại hầu tra. Đây là sự văn minh của tư pháp chứ không đồng nghĩa với việc công lý được thực thi hay thuộc về ai.
Việc trả lại hồ sơ để điều tra bổ sung, làm rõ 9 điểm mang tính "âm án ", nếu làm triệt để thì kịch sẽ cực hay. Nhưng nếu các bên tư duy được việc " khôn ngoan vào cửa quan thì biết " thời sẽ bớt ngu đi mà dàn xếp sao cho trong ấm ngoài êm thì việc đình chỉ vụ án là nhãn tiền.
Có thể hạ màn hơi sớm, nhưng thế cũng là đẹp. Quần chúng mõm vuông sẽ lại có món khác lót dạ và tráng miệng nay mai thôi.
Món chính vĩnh viễn không bao giờ thuộc về đồng bào. Nghe nhở?
Quần chúng mõm vuông lại ngoác mồm chửi công an Yên Bái bày trò đánh bẫy để hốt sống Duy Phong. Thì khác đéo gì hai cái bao cao su trong vụ Cù Huy Hà Vũ đâu, ơ kìa? Pháp luật cho phép làm điều đó, còn việc thực hiện văn minh hay mông muội thì phụ thuộc vào trình của lính điều tra.
Bênh ai là quyền của các bạn nhưng khi mọi thứ đã hai năm rõ mười rồi thì các bạn cũng nên tịnh khẩu đi cho. Càng cố đấm thì xôi biến thành cứt đấy, nghe nhở?
Và luôn nhớ, tham nhũng là rường cột của chế độ. Chống được là đổ đấy. Hehe...!!!
An-nam ta non nớt văn hiến nhưng lại cực kỳ già dặn thói trí trá điêu toa. Nói như lối của dân Nam kỳ thì là " nói zậy mà hổng phải zậy".
Khác với bọn Tây dương, chúng nói thật, làm thật và ăn thật. Chúng thèm nói dối đến nỗi phải nghĩ ra một ngày để vung vít đít đoi cho sướng cái mồm. Hay như làm việc vậy, tận tâm và hiệu suất cao vòi vọi. Và chúng ăn thời cũng sành sỏi tinh khôi theo lối thật thà, chả màu mè như cái kiểu ta, đói thối mồm được mời xơi cơm mà vẫn cứ nhem nhẻm rằng đằng nhà cháu đã xơi rồi.
Cùng một sự vật, hiện tượng chúng ta không ưa nhìn theo hướng ánh dương, tức là ngước lên cao mà tinh tào lao loanh quanh các bộ phận dưới rốn. Dăm vài tỏ ra thông thái công tâm thời cũng chỉ lé mắt trông ngang, chả ra hàng lối gì cả. Bởi chúng ta thiếu những chuẩn mực của đạo lý - công lý và vị tha.
Quốc gia có số phận, quốc dân có quốc tính ( đéo phải cái thứ họ hàng hang hốc vua ban nha ). Trớ trêu thay thành nghiệp chướng mất rồi. Hỡi ôi.
Giờ gần trăm triệu vẫn không ai người lớn
Tại làm sao và cớ làm sao
Dấu hỏi móc vào hình tia chớp
Đùng đùng rung giật trong giông.
Ôi thương những cánh đồng
Đàn có trắng
Bầy trâu già
Lời ru vấp ngã
Ôi thương hạt mưa sa
Giếng khơi
Cây đa
Tơi tả
Ôi thương thân ta
Một đời
Nghiệt ngã
Bởi đất nước
Quá già
Hình hài
Vô định
Mất mát
Đớn đau
Thương chuyện trầu cau
Tưởng hay
Nhưng cay
Và đắng
Chút hồn thiêng còn lắng
Sao không ai gọi về?
***
Quan lại như một lũ hề
Giờ lên Yên Bái đái về...vẫn run.
Thiên hạ viết về Phở đã nhiều, tinh những tụng ca và nức nở. Trò này ông Nguyễn Tuân và Vũ Bằng là đầu têu, sau là bọn lêu bêu chả đéo gì giá kể. Thứ giá kể nhất là tất cả bọn chúng đều đói ăn kinh niên nên thèm phở mãn tính. Thế là ra thi vị thôi chứ có đéo gì.
Cả một thời quốc gia dật dẹo xin ăn và quốc dân đói như chó lạc thì phở là một thứ xa xỉ đến vô biên. Tầm lãnh chúa mới có chút thịt thà gọi là cảnh vẻ. Còn hạng bình dân có bát phở " không người lái"đã là một đặc ân may mắn kinh hoàng. Còn phần đa cần lao mõm vuông vẫn chỉ là phở Ngó.
Nghĩa là tưởng tượng ra mà mút mát thôi. Hệt anh đồ Nghệ nghèo khó ngó con cá gỗ để và cơm cho chóng vậy.
Tưởng đã thất truyền mà giờ lại hiện hồn mới kinh, chứ lị...!!!
***
P/s: Ẩm thực - Đàn bà & Văn chương, ngon tùy mồm nha quần chúng. Hãy đến với phở Ngó số 5 ngõ 40 Trần Duy Hưng - Hà Nội.
Phở xong là...Phò.