Bọn văn công mậu dịch An-nam phần đa chúng đều ẻo lả và sến xẩm. Đến như cái anh đéo gì chuyên trị những vai hổ báo cáo chồn, à phải, Chu lão anh Hùng cũng vác mặt nạ lên mạng kêu rên ngoe ngóe việc nhà bị cắt điện cắt nước.
Nhưng sự thật là gì?
Là ảnh sửa nhà sai phép. Chính quyền phát hiện và ban mẹ nick bằng cách cắt bố điện nước để anh hồi tâm. Anh phản ứng lại bằng cách đấu trộm nước và câu lậu điện. Và diễn một vai lai - chim sặc mùi đầu gấu mặt sầu.
Thưa các văn công, đời đéo có cát - xê đâu.
Đừng diễn...!!!
Thủa học trò trường huyện tôi học văn không đến nỗi tồi nhưng điểm chác chả mấy cao bởi tinh biên luận những thứ không giống mấy giáo khoa thư và ngôn từ thày cô dạy dỗ. Cũng chẳng có gì cao quý cả, tinh những làng nhàng như mấy bài văn mà lũ trẻ bây giờ hay hất lên mạng để cộng đồng gào thét và báo lá cải bê về để câu viu thôi. Nhưng thủa đó, hẳn là ghê gớm lắm.
Năm lớp 11 tôi được bốc đi thi học sinh giỏi văn toàn xứ Thanh. Chả hiểu các thày cô " luyện gà chọi " tẩm gừng bóp diệu không đủ liều hay sao mà trượt mẹ sới. Suốt ngày ra rả Tố Hĩu, Bác Hồ nhưng người ta lại ra đề vào đúng cái bài Người lái đò sông Đà của ông nhà văn Nguyễn Tuân quái quỷ. Khổ nỗi, bài này ở trong giáo khoa thư lớp 12, phần đọc thêm. Thế mới chó lợn.
Tôi ngậm bút nhìn tờ giấy thi mà buồn như đi ị. Ngồi 180 phút trong cái bồn cầu chữ nghĩa thất lạc kia thật kinh hãi xiết bao. Mặt tôi thối tha chả khác gì đống cứt.
Và để bài tiết, tôi rặn ra một bài thơ nói về cõi lòng của học trò đi thi mà không thuộc bài. Bài thơ dài lắm, tôi gieo theo thể thất ngôn với vần kết là chữ i ngắn. Vần ấy như mũi khoan, dũi vào hậu môn hệt cái cách giun chui cuống mật.
Bài thơ ấy, nghe mấy ông thầy nói, thì hiện vẫn lưu trữ ở văn thư của đốc học xứ Thanh. Lâu rồi tôi cũng quên tiệt. Và nay nhắc lại như một mẩu hoài niệm cảnh vẻ cỏn con.
Nếu có tình yêu nào làm ở văn phòng ngài đốc học, liệu có thể trích xuất giùm tôi chăng? Được thế thì hân hoan vạn bội.
Pass truy xuất: Kỳ thi học sinh giỏi văn tỉnh Thanh Hóa năm 1993, điểm thi trường Lam Sơn, học trò Lê Hồng Tuân, trường PTTH Đông Sơn 1.
***
P/s: Tôi cần tư liệu này để làm cái kết cho Bêu Nắng - tùy bút của một thời chân đất đầu trần - xuất bản cuối thu 2017.
Dân ta, chả hiểu sao, cứ thấy bóng công an là lo sợ nơn nớp. Tâm lý ấy lây lan mạnh mẽ đến độ người ta sẵn sàng " biến đau thương thành hành động cách mạng " mỗi khi xảy ra va chạm. Than ôi, chỉ có lũ chuột mới sợ ánh sáng mà thôi.
Trong lực lượng công an thì CSGT được/bị quần chúng mõm vuông kêu gào nhiều nhất bởi tội bắt láo và ăn mãi lộ vô biên. Nhưng quần chúng lại lờ con mẹ nó tịt đi rằng nếu chấp pháp nghiêm chỉnh và nói không với tiêu cực thì đến bố Tô Lâm cũng chả dám tơ hào lấy nửa xu. Trong một chừng mực nào đó, sự tha hóa của công quyền là do những đóng góp tích cực của các công dân láu cá mà ra cả. Kêu ca đéo gì?
Cứ xem cái cách lực lượng CSGT thực thi pháp luật mà ngao ngán quá. Ai đời để một con mẹ nứng nồn sồn sồn nhảy lên xỉa xói mà chả có phản ứng đéo gì chứng tỏ quyền lực đang nắm trong tay mình. Pháp luật vô tình bị một con đàn bà mất nết vẩy hết phụ khoa vào một cách rất thô bỉ và hồn nhiên.
Và có vô vàn những dẫn chứng còn hơn như thế nữa.
Tâm lý khinh nhờn pháp luật của quần chúng được thể hiện qua việc thách thức lực lượng thực thi. Điều gì dẫn đến sự tệ hại đó?
Là từ quan chí dân, chả có tí tinh thần pháp luật đéo gì cả.
Thì lấy đéo đâu ra cái hành vi thượng tôn được, hả hả...???
Việc xe chở ông tướng về hiu nếu có vi phạm giao thông thì cứ vác luật ra mà nện chứ báo cáo báo chồn lên bộ nọ ban kia rồi xin ý kiến chỉ đạo này nọ để làm đéo gì?
Việc ông chửi rủa, mạt sát, dọa nạt và bất tuân mệnh lệnh của CSGT, nếu pháp luật được thực thi, cũng đủ để ông đếm kiến giải khuây lúc về già.
Đừng thanh minh thanh nga gì cả, ông tướng ạ. Và cả chị gì phó chủ tịch quận Thanh Xuân nữa. Bởi càng nói càng lòi ra cái bệnh quan cộng sản.
Dối trá và kiêu ngạo...!!!
Người An-nam dường như không được dạy dỗ về văn hóa ứng xử, nhất là ở nơi công cộng. Từ quan chí dân, cứ hễ động chạm, nhẹ thì mạt sát chửi rủa, nặng thì phóng lợn đoạt mạng. Mà tinh là những sự việc bé như lỗ đái con vi trùng cả, chứ có to tát gì cho cam.
Văn hóa thấp thì suy nghĩ ngắn và hành động bộp chộp. Sự ấy gắn vào bậc mẫu nghi thì coi như quốc gia khốn nạn. Còn vận vào dân gian thì muôn đời ăn cứt trừ cơm.
Chúng ta mải miết chạy theo tốc độ tăng trưởng kinh tế nhưng coi nhẹ việc chăm lo và xốc vác lại tinh thần quốc dân. Đừng nói có thực mới vực được đạo nhé bởi nếu có nốc đẫy tễ mà đọc văn tự vẫn phải đánh vần thì ơi hỡi cao xanh...!!!
Đừng vội chê trách chị phó chủ tịch hay ông trung tướng bởi cái cách chê trách của các bạn cũng vô văn hóa kém đéo gì.
Quốc gia mất mát thì vẫn có thể kiến tạo lại được nhưng văn hóa suy đồi thì hỡi ôi... lạc trôi vĩnh viễn.
Thế đã vuông chưa???