Người Việt rất kỳ khôi khi ăn con cua Hoàng đế hàng triệu đồng và uống những chai rượu mạnh giá hàng nghìn đô chỉ để làm mỗi cái việc là vào nhà vệ sinh...móc họng nôn ra.
Đậu má...!!!
Rét đã bắt đầu ngọt như đầu môi của thiên thần mang hậu môn ác quỷ. Từ giờ đến ra giêng là mùa của mồ mả và cưới xin. Mà chả riêng gì hai sự đó bởi dường như mọi việc trong thiên hạ đều dồn cả vào cái thời và cái tiết này. Chả biết hay dở ra sao nhưng đít quần chúng hầu như đều mọc ra những chiếc mô - tơ để chạy đua với thời gian và chó. Nản lòng hay hoan hỉ đều ở cái cốt tỉ từng người.
Đường xá mấy nay bỗng chốc đông tựa...tiết canh. Sự ấy minh chứng cho những điều tôi vừa nói. Năm sắp hết và tết sắp đến, lòng người cũng chộn rộn đến...buồn nôn.
Tôi thì quanh năm tứ thời tám tiết chả hoang mang gì cho lắm. Mọi nhẽ cứ bằng an, mặc kệ thiên hạ, nhất là tự độ thời chợt mất nết và tiết bỗng loạn luân. Phong vị, hồn vía theo đó mà lưu lạc và hoang đàng quá thể. Lịt mề, hê hê.
Năm nay rét tợn hơn mọi khi. Ấy là nghe dự báo thế. Có thể các bạn không tin vào điều ấy trên VTV nhưng không tin đài thì biết tin ai?
Và nếu sai thì rất có thể là do Lò Tôn của bác Tổng đang nóng bỏng làm hỏng mất mùa đông thôi.
Hỡi ôi...
Mấy nay, tiết đông lạnh giá quá. Phải như cái thủa cơ hàn ngày xưa thì chỉ mỗi cái việc ngồi đống nhấm mà vụng dại dăm vài củ khoai miếng sắn cho ấm lòng thì bố tướng lắm.
Ngoài đồng, rau cỏ vụ đông bị cái lạnh giá hun cho thối lá rụng cành và táp má hồng lũ mục đồng hệt cách mấy ông đồ già phất roi mây vào mông trò hỗn. Nhưng nào bầm dập được dáng mẹ dáng chị liêu xiêu trên những cánh đồng chiều.
Thiếu ăn thiếu mặc nên rét mướt luồn lách từ nách tới bẹn, chui rúc vào lục phủ ngũ tạng rồi rẽ bước sang ngang qua hơi thở đằng mồm. Phà phà rồi lại hít hà... chao ôi là rét.
Nhưng đâu đó trên thế gian này người ta vẫn yêu mùa đông lắm mà chẳng hề rên xiết kêu ca như ở xứ ta. Họ tụ tập chơi những trò béo bổ, thậm chí là rồ dại, cứ như là đồng lõa với tiết thời vậy. Và mọi nhẽ theo đó mà ấm áp lên.
Còn như ở ta, đông là nguyền rủa. Và co ro với những nỗi thương hàn.
Nản...!!!
Ngày em tôi mất, tỉnh Thanh Hóa chưa có nhà hỏa táng. Muốn thiêu thì phải ra tận Hải Phòng hoặc Hà Nội. Mà trong lúc tang gia bối rối thì mọi nhẽ cũng lôi thôi lắm. Thế nên theo lề lối thì địa táng ngay chỗ chôn nhau và chờ năm - ba năm sau mà cải táng về nơi cắt rốn.
Tôi không hiểu tục cải táng xuất phát từ đâu nhưng theo ông Phan Kế Bính thì có nhiều cớ.
Một là vì nhà nghèo, khi cha mẹ mất, không tiền lo liệu , mua tạm một cỗ ván xấu, đợi xong ba năm thì cải táng, kẻo sợ ván hư nát thì hại đến di hài.
Hai là vì chỗ đất mối kiến, nước lụt thì cải táng.
Ba là vì, các nhà địa lý, thấy chỗ mả vô cớ mà sụt đất hoặc cây cối ở trên mả tự nhiên khô héo, hoặc trong nhà có kẻ dâm loạn điên cuồng, hoặc trong nhà đau ốm lủng củng, hoặc trong nhà có kẻ nghịch ngợm, sinh ra kiện tụng lôi thôi, thì cho là tại đất mà cải táng.
Bốn là, những người muốn cầu công danh phú quý, nhờ thầy địa lý tìm chỗ cát địa mà cải táng. Lại có người thấy nhà khác phát đạt, đem mả nhà mình táng gần vào chỗ mả nhà kia, để cầu được hưởng dư huệ.
Nhưng dù là cớ nào đi nữa thì xét về mặt môi trường, địa dư thì đều là sự không hay cả. Và về nhẽ nỗi niềm thì việc đào bới lên những đau thương chôn dấu thời cũng rắm rít tít mù. Ấy là nói theo lối thời nay vậy.
Nhưng với em tôi thì chả liên quan gì tới những điều như vừa kể. Bởi đơn giản là không có chỗ thiêu thì chôn thôi. Cũng muốn đào sâu chôn chặt một lần cho thiên thu đấy nhưng ngặt nỗi đất dương gian đã chật mà âm phần còn đông đúc hơn nhiều.Thôi thì gửi tạm cho xương cốt rã rời rồi cất bốc về nơi tiên tổ đặng còn nhường chỗ cho người khác. Chỉ là giản dị vậy.
Tảng sáng ngày 17 tháng này em về nhà mới cho âm - dương bớt đi cách trở. Và cũng là ngày kết thúc chuyến rong chơi nhuốm bụi hào hoa.
Đời nhiều ngả nhưng chỉ hai lối rẽ
Lối dương gian và lối của thiên đàng.