Quantcast
Channel: Phọt Phẹt
Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

HÀNH KINH &ĐÚNG QUY TRÌNH.

$
0
0


Con tàu chế độ đang chạy với động cơ hơi nước mà nguyên liệu đốt không phải bằng than mà là...củi.

Chào thứ haizz...!!!



Mới sáng ra mà giời đã oi nồng, rôm sẩy nhẩy múa khắp mình mẩy càng làm cho cái sự khó chịu đến phát điên. Xong hết việc nhà lẫn lợn gà cám bã là vật vã lao ra con sông nông giang mà đằm mình cho thoả chí. Người làng tôi từ đánh răng rửa mặt giặt giũ ỉa đái tất tật đều ở con sông này, từ tinh mơ đến...vươn thở.

Như thông lệ, sau khi nhảy ba phát cắm mặt từ trên cầu xuống lòng sông là tôi ngồi kì cọ thân thể hệt cách người ta mân mê miếng thịt lợn ế. Nhưng cũng chẳng sạch sẽ gì bởi vật tẩy uế chỉ là viên đá xinh xinh. Thời đó xà - phòng xa xỉ như đĩ chính quy vậy.

Mé sông đông hơn thường lệ, bỗng đâu. Tinh những liền bà con gái với cái bộ dạng te tái của lũ gà mái nhảy ổ hoặc lên chuồng. Rồi mặt nước trắng xoá những vuông vải xô ố màu, lác đác cả vải màn thâm nâu như bã giầu giã dối. Một thứ mùi gì đó nhao nhác tanh tao cào vào trong gió lẩn láo xộc thẳng mũi tôi rồi trôi xuôi theo dòng nước.

Lòng sông lênh láng một màu đỏ non như gạch cua được giũ ra từ những miếng vải xô vải màn kia. Chốc chốc họ lại vo tròn lại rồi dùng hai tay đập kêu bem bép. Cá mương nổi lên hàng đàn, bơi ngếch mang mà đớp những tinh hoa đang...phát tiết.

Tôi chạy về nhà mà kể sự ấy với thày u. Chả ai nói với tôi điều gì hữu lý mà chỉ doạ nạt rồi cấm tiệt việc tắm sông vào mỗi sớm mai. Tôi đem hỏi cụ Cam tôi, vốn người thông tuệ. Cụ xoa đầu bảo tôi lớn tướng mà nông tồ choèn choẹt. Cụ lý rằng, ấy là phúc đức của làng ta bởi liền bà con gái hành kinh đều và rất đúng chu kỳ. Sự ấy không phải đâu cũng có được.

Ấy nên cái việc "đúng quy trình" của nước nhà cũng là phúc đức vậy.



Hôm nay đã là ngày đầu tiên của tháng cuối cùng năm 2017. Càng có tuổi càng thấy thời gian chạy nhanh như chó đuổi. Không còn nhiều thảng thốt nhưng lắm lúc vẫn hốt hoảng chuyện bóng câu bậu cửa mành thưa. Đời tựa vào song đào nên chả mấy chốc lại đi vin cành hái quả chốn tuyền lâm. Mong là không lạc vào Thôn Lầm.

Thoắt đà cũng đã 5 năm ngày cậu út về với đất nỉ non cùng giun dế. Còn đôi ba tuần nữa thời cất bốc về đoàn tụ với tổ tông, như cái phép làm cho âm - dương bớt đi cách trở. Ra đi lúc đầu còn xanh, về thì trọc tròn lông lốc. Ô hô...!!!

Quá khứ - hiện tại - tương lai, ấy là ba chiều của thời gian mà người ta đà thống nhất. Nhưng đâu đó vẫn tím một chiều hoang biền biệt âm - dương vô thường.

Bóng vờn lên ngọn tử sinh
Gậy khua đầu gậy giật mình thiên thu.

Ai rồi cũng trở về cát bụi. Quan trọng là cái cách để chúng ta trở về. Với người An-nam, sự đó hầu như là may - rủi. Bởi khi sống, chúng ta dù cố ý hay vô tình đã thác mọi nhẽ cho điều ấy rồi. Hỡi ôi...!!!

Đêm qua còn uống rượu với bạn, sáng nay thời nhận được hung tin. Bạn rượu say lại không kiêng gió máy. Ngủ luôn một giấc đến ngàn thu.

Ngoài kia, giời đất còn chưa lập đông kia mà...!!!



Bãi chiếu bóng nằm sát hông công sở huyện lỵ. Ấy là một khoanh đất rộng rãi, bằng phẳng, vuông vắn, mướt mát cỏ gà, cỏ may. Ngày thường người ta vẫn đánh trâu bò vào chăn thả trộm và lũ trẻ chúng tôi rạp mình đổ dế, câu sâu. Thế nên việc ngồi lên một đống phân khô chẳng lấy gì làm phiền toái lắm, thậm chí chiêm bái một bãi phân tươi còn là phúc phận đời người.

Xâm xẩm chiều là một cảm giác cực kỳ khó tả. Tiếng loa phóng thanh phát ra trên nóc con xe U-oát phóng với vận tốc võng cáng viện gái chửa con so dồn dập những thuyết minh sơ bộ về bộ phim tối nay sẽ chiếu. Khói lam chiều trong từng căn bếp rỗng bốc lên như cao hơn nhẽ bởi cái sự vội vàng đun nấu để rồi ăn quáng ăn quàng cho kịp dảo bước với thời gian. Đâu đó trong từng xóm nhỏ, nam thanh nữ tú đã í ới gọi nhau, hẹn hò như thể hẹn đò mùa nước lớn.

Cơm nước xong là tôi đu tường lâng láo lặn một hơi. Từ nhà ra bãi chiếu quãng độ già một cây số. Tôi cuốc bộ, tất nhiên rồi. Hòa mình vào dòng người đông đúc như đi hội trên con lộ lớn, tôi cố gằng chen vào bấu lấy gấu áo của những khuôn mặt rạng rỡ tinh tươm. Bởi những kẻ đó mới có tiền mua vé và hoan hỉ cho nhi đồng bám ké vào trong. Đừng dại dột bâu vào những khuôn mặt u ám và mồm miệng thời choanh choách tăm cật thum thủm mùi tre ngâm. Chả dinh cái bạt tai thì cũng ăn vài đá đít. Lịt mề...!!!

Học thói ké cẩm tinh hoa là thế, ấy vậy mà vẫn phải đứng ngoài dù kẻ cho ký sinh rất nhiệt tình van vỉ. Cái tội là tôi đã lớn quá mất rồi.

Năm đó tròn tám tuổi...!!!

( Trích " Bêu Nắng " - tạp văn về một thời vụng dại - xuất bản cuối năm 2017 )

Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

Trending Articles