Đã lâu, anh không vào Sài Gòn. Nay có việc, đi hẳn một tuần, cho đã. Gấu nhà aka vợ yêu ra chiều khỉ gió mà nhăn nhó nhét vali tận những hai hộp bao cao su. Mọi bận đi cả tháng, nàng có thèm đoái trông đả động mẹ gì. Nhẽ nàng nghĩ Sì phố nhiều cám dỗ và lại là nơi anh một thủa mang gươm. Nàng dặn dò kỹ càng, rằng xa nhà, xe em, nhớ đừng nên thất tiết. Mà nếu có thì hãy tròng lên năm bảy cái bao để trở về con cái không phải khả phong cho sự mất nết. Đúng là đồ đàn bà, đã rách việc lại còn lo rách cả bao. Nhưng thôi, quan tâm đến chồng thì cũng là điều tốt, anh không chấp. Và anh cảm ơn.
Công việc thông đồng bén giọt bởi anh hiểu cái lối làm ăn của đất Sài thành này nên chỉ ba ngày là xong. Thời gian rôi ra anh dành đi thăm thú dăm vài người xưa cảnh cũ. Và chị, hẳn như là một phép chiêu tuyết chiêm bao.
Anh gọi chị. Ơn giời là sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng số điện thoại vẫn không hề thay đổi. Anh mời chị đi ăn tối ở quán cũ mà trước kia chị đã mời anh. Chúa ôi, sao lại có cái giống người bất chấp thời gian đến thế? Hoa hồng và nến trắng trên bàn ăn chả còn mấy lung linh trước cái nỗi thần tình của chị.
Có chút thành tựu bọ hung nên anh hùng dũng những trên giời dưới bể. Chị vẫn vậy, chiêu từng ngụm rượu nhỏ rồi phả sương khói mong manh quanh điếu thuốc gắn chặt môi mềm. Chốc chốc năm ngón tay thon lại lùa vào trong tóc và hất tung lên những nỗi rất mơ hồ. Chị chúc mừng anh theo phép của một quý bà lịch lãm và không quên ngỏ ý được giúp đỡ nếu anh cần. Bởi chị bây giờ cũng thong thả lắm và về nhà sớm gần như là một cực hình. Chị yêu đời nhưng chán nản chính ngôi nhà mình, không phải vì nó có ma mà chị luôn có cảm giác mồ côi trong đó. Công việc đem lại cho chị niềm vui nhưng cũng không giúp quên đi nỗi sợ loài người nên bao nhiêu thằng già trẻ ve vãn mà chị có thèm nhổ cho một bãi nước bọt nào đâu. Ngày xưa, chị cũng tin người lắm, nhất là đàn ông. Nhưng từ độ chồng chị - một nhà nghiên cứu nghiêm túc - và con bé sinh viên của lão hì hục làm cái chuyện đực cái ngay chính tại ngôi nhà hạnh phúc của hai người thì lòng tin đội nón vật vã đi ra.
Trời bất chợt nổi cơn giông gió. Mưa Sài thành kéo đến nhanh, rầm rập như diễu binh mừng Quốc khánh. Chị gọi thêm rượu, anh định cản nhưng kịp nghĩ lại. Mồm chị, chị uống, mắc mớ gì mà phải can ngăn. Chị dốc vào họng những giọt nồng cay cứ như là ăn mày một món chết thèm nào đó.
Rồi chị khóc. Xưa nay, dỗ gái luôn là năng khiếu của anh. Nhưng gặp kiểu đàn bà rượu say rồi tu tu xình xịch như này thì anh chưa từng trải. Vận dụng hết sự thông thái, anh gọi bồi tính tiền. Trong ba mươi sáu kế, tẩu vi hẳn là thượng sách.
Chị say, đi không nổi. Anh phải dìu ra taxi để tìm lối đưa về. Chửa kịp mở mồm cất lời hỏi han nơi chốn thì chị đã nôn ra cả một bãi to ngập ngụa dưới giày. Và sau đó là câm như thóc giống.
Sài Gòn mênh mông, biết tìm đâu ra nhà chị? Thôi thì cứ đưa về khách sạn, đợi khi chị tỉnh, hẵng hay. Thằng lễ tân lật đật mở cửa, không quên ném mặt anh cú đá lông nheo cành cạch như phò phạch.
Ôi, mẹ mày, mất nết nó vừa thôi. Anh không phải là phi công trẻ, mau bố trí cho một phòng nữa, nghe chưa. Anh ơi, Sài Gòn đêm nay mưa, nhà em không còn phòng nào trống cả. Thôi được rồi, coi như số anh đen, đêm nay nằm đất vậy.
Dìu chị lên phòng, chưa kịp bật đèn thì chị đã đổ ụp người anh, nghẹt thở. Mùi da thịt đàn bà khi say thơm cứ như thị tháng năm và hồng cúng rằm tháng tám vậy, thi thoảng lại chèn cả mùi hồng xiêm dìu dặt ở khoang mồm. Thiên - địa - nhân bỗng chốc vo tròn và lăn lông lốc trên tấm ga trải giường ướt sũng. Thứ yên vị và khô ráo nhất nhẽ là hai vỉ bao cao su mà vợ anh đã rắp tâm cho nó đồng hành.
Ăn phải bả ái tình nên anh no nê đến tận khi mặt trời đứng bóng. Trễ nải trong cái khí độ hăng hái, anh chồm lên quyết một phen bội thực sau cùng. Nhưng chị đã là ảo ảnh, thứ hiện thân duy nhất còn sót lại là mảnh giấy viết vội nhõn ba chữ mồ côi, cảm ơn em. Mọi thứ cứ như là chưa từng xảy ra vậy.
Chẳng còn lý do gì để ở lại. Anh đổi vé về sớm hơn dự định. Đến nhà đã gần 10 giờ đêm, Gấu vẫn chưa về. Thằng chọi con nhẽ đang yên giấc bên nhà song thân viên ngoại. Anh dật dẹo lên phòng, nằm như thi hài đỏm dáng. Hơn 11giờ thì Gấu về, người có mùi rượu. Hỏi thì bảo hôm nay đi sinh nhật đứa em cùng công ty, có uống một chút. Bố khỉ, mùi rượu làm anh nổi hứng. Nguyên đêm ấy, anh yêu vợ như chửa từng yêu. Hai tấm thân xác chửa đến mức ôi thiu nhưng cũng đà nhuốm màu nhạt thịt sau nhiều năm chung sống bỗng chốc bốc hỏa như nến cô đồng.
Sau đận ấy anh ốm. Cơ mà cứ như giả vờ bởi cứ hằng chiều thì mới hâm hấp sốt. Gấu nhà bận, đi suốt. Hôm nào cũng hơn 10 giờ đêm mới về. Hỏi thì bảo đợt này công ty nhiều việc. Mẹ kiếp…!!!
Cảm giác bất an khi anh thấy đi tiểu khó và buốt. Không đùa được rồi. Phi vội vào bệnh viện. Ông bác sỹ già cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhìn anh như nhìn phạm, phán xanh rờn, đáng đời, chơi bời cho lắm vào. Giờ thì lậu...!!!
Lậu? Nhẽ đâu? Nhưng kết quả rành rành ra đây. Thôi rồi chị ơi. Nhẽ nào, đêm ấy…? Lịt mề, chính chuyên cái “lỗ làm lãi” nhà chị. Em đã rước cái phúc tổ bảy mươi đời nhà chị đổ cho Gấu nhà em rồi. Anh ngàn lần xin lỗi Gấu, Gấu ơi.
Cả đêm nằm nghĩ cách để nói với Gấu, đầu sáng mới thiếp đi. Dậy thì Gấu đã đi mất rồi. Đi vội nên quên điện thoại. Mới sáng ra, điện thoại đã kêu ầm ĩ. Thì ra có tin nhắn. Tò mò, anh mở ra đọc, thấy ghi “Cưng ơi, đã đi làm chưa? Anh qua đón đi ăn sáng nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe, cả nhớ giữ bí mật, đừng để chồng phát hiện ra. Hôn cưng!”. Ôi, lịt mề…!!! Vũ trụ đang nổ tung ra thì phải…???
Nhẽ nào, Gấu ơi…!!!
Lần đầu tiên anh vừa khóc vừa điện thoại. Một cuộc gọi cho bác sĩ đến tận nhà để tiêm chữa cú lậu tình. Một cuộc gọi cho ông bạn già - người mà trước khi lấy vợ cao nhõn mét năm lăm, nhưng sau sáu năm kết hôn thì vọt lên tận gần mét bảy vì đầu có quá nhiều sừng - để hỏi địa chỉ xét nghiệm ADN. http://www.thanglonginst.com/t-lab