Chính trị gia bị vạ miệng là chuyện không hiếm dẫu việc xuất ngôn luôn cẩn mật vô song. Nhẹ thì tiêu tùng sự nghiệp, nặng thì có thể châm ngòi cho một cuộc loạn lạc, binh đao.
Xứ ta không có chính trị gia, mà tinh là những " quan cách mạng ", thành thử cái sự vạ miệng nó cũng nhỡ nhàng như cách người ta thổ ra trung tiện vậy.
Ông Lý Thủ ( tướng ) Tân Gia Ba ném hòn bấc đi, ngay lập tức nhận vô khối hòn chì ném lại. Phải trái chưa bàn nhưng chứa chan là cứt đái vãi ra, ăn vãdăm ba hôm, sẽ hết.
Người Việt nhìn cái gì cũng xơ cứng bởi chửa từng có thói đa nguyên. Và khăng khăng chân lý là bất biến mà quên đi rằng sự thật hôm nay chắc gì đã đúng đến ngày mai. Cách tiếp cận vấn đề không theo quá trình và hệ thống dẫn đến nết suy nghĩ nông cạn và rời rạc, thậm chí hoang đường.
Bỉ nhân phải nhốt chữ " vạ miệng " vào ngoặc kép cho Lý Thủ ( tướng ) bởi với một chính trị gia số má và sừng sỏ như ngài thời biết đéo đâu được cái nỗi " sờ được vạ thì má đã sưng ". Nhưng nhị mẹ gì.
Câu chuyện Việt - Miên, sau 40 năm tra gươm vào vỏ, bỗng chốc được tuốt ra, để chém ai? Và cái đống cứt Asean với vô khối những khác biệt và mâu thuẫn đan xen lại được chọc ra để ngửi, ai thối ai thơm?
Tiên sư bố thằng Bờm...!!!
***
Thiên này, nguyên tác là của cụ Bùi, bạn chơi mạng thủa xa lak kon ku. Bỉ nhân đẽo gọt lại cho vừa vặn với cái nhẽ đương thời.
CỜ NGƯỜI.
Thằng Hùng cuối cùng, chả có gì đặc biệt. Nó khoe có một bà cô họ xa ở Mỹ (tị nạn năm 78 hay 80 gì đó) thi thoảng cũng gửi được cho cái quần bò, chai nước hoa hay lọ keo xịt tóc. Nó thích lắm. Thằng Hùng này cũng chẳng giỏi giang gì, chỉ được cái cần cù, chịu khó, ai bảo gì cũng nghe, ai xui gì cũng làm. Nhân lúc nghĩ mãi chả có cái biệt danh gì cho nó, thì có thằng nói bố thằng Hùng tên là Vương, hay anh em mình gọi mẹ nó là Hùng Vương. Và thế là cái tên Hùng Vương ra đời từ đó.
Nhà thằng Hùng Vương mặt tiền ngõ lớn trong khu phố cố. Nói như dân Hà Nội thì nhà nó thuộc diện “ô tô đỗ cửa”. Nhà phố cổ mà ô tô đỗ trước cửa là cực ngon, vứt đi cũng phải 500triệu/m2. Trong khu nó ở chỉ có khoảng bốn năm nhà, chung nhau khoảnh sân rộng, bao đời nay vẫn thuận hòa. Hàng xóm nhà nó có thằng tên Trung. Nó ghét thằng này lắm. Từ bé tới giờ, bọn nó múc nhau suốt. Bé thì vì viên bi, lon nước, lớn thì nhà này lấn nhà kia khi cái cửa sổ, lúc viên gạch chỉ. Tuy nhiên bọn nó cãi nhau một ngày 10 lần thì cũng làm hòa đến 10 bận. Tuổi thơ cứ thế trôi đi.
Lúc thằng Trung Béo xây nhà, nó làm lún nhà thằng Hùng Vương. Thằng Hùng Vương tức lắm, cấp tốc gọi sang cho bà cô mách mỏ. Sau một hồi rủa xả, nó bắt đầu trình bày hoàn cảnh và kết thúc cú điện thoại thì được hẳn cái nhà cấp bốn hai tầng tài trợ bởi bà cô.
Nó lấy được con vợ khéo. Thằng Trung Béo lân la sang chơi và thổ lộ nếu con vợ thằng Hùng Vương mà mở ra quán chay thì phát tài mọi nhẽ. Vừa hợp thời cuộc, vừa độc đáo và thằng Trung Béo hứa sẽ là khách hàng thường xuyên của hai vợ chồng. Nghe bùi tai, vợ chồng Hùng Vương vay vỏ khắp nơi mở một nhà hàng chay tại gia. Ban đầu khách cũng được. Thằng Trung Béo cũng hay sang ăn ủng hộ nhưng sau này đồ ăn kém đi, thằng Trung Béo cũng không ăn nữa và hai vợ chồng thằng Hùng Vương dẹp tiệm với món nợ lên đến nhiều con số 0 to tổ bố. Nếu không có bà cô bên Mỹ gửi về, chắc cái nhà nó cũng không còn.
Lúc thằng Trung Béo mua con Camry 2.4, nó cũng thích lắm. Nó thích ngắm cái xe nhưng nó ghét thằng Trung Béo là cứ đỗ xe chình ình trước cửa nhà. Mấy lần nó định lấy chìa khóa vẽ một vạch dài trên thân xe thằng hàng xóm nhưng một phần vì thích cái xe, một phần vì sợ thằng Trung Béo đốt mẹ nó nhà, nên thôi. Thế là, nó lại gọi cho bà cô bên Mỹ để xin tí tiền xây hàng rào, rào lại phần trước cửa để lấy chỗ cho con cái chơi và cũng để thằng Trung béo đóe còn chỗ đậu xe. Và nó lại có thêm cái sân trước mặt.
Thằng Trung Béo thấy nó có cái sân, cũng tức lắm. Sân là sân chung, có phải sân riêng nhà thằng Hùng đóe đâu. Trong cái xóm đó, có một thằng người Campuchia tên là Sà Cà Lày, di cư sang Việt Nam đâu đó từ năm bảy mấy, nói tiếng Việt như chó nhưng lúc khó lại sủa tiếng Miên. Thằng Hùng Vương không thích bọn này, nhưng do nhà sát vách nên vẫn bả lả cười cợt, xem chừng thân lắm. Thằng Trung biết thừa, xúi thằng Sà Cà Lày đâm đơn kiện ra phường vì cái tội thằng Hùng Vương lấn chiếm ngõ phố. Thằng Hùng Vương té ngửa, bất ngờ đến không ngậm được miệng vì không tin cái thằng Sà Cà Lày, thằng mà ngày trước thỉnh thoảng vợ chồng nó vẫn cho ăn chay miễn phí lại đi kiện. Tất nhiên, không còn chỗ bấu víu, nó lại gọi sang Mỹ cho bà cô và tất nhiên, như thường lệ, nó lại có tí tiền từ bên kia bán cầu để bỏ ra mấy bữa cho mấy nhà hàng xóm quanh khu để họ xác nhận rằng, ông Hùng Vương không chiếm dụng gì ngõ cả. Vì an ninh, rào lại cũng hay.
Thằng Trung Béo điên lắm, nó to tiếng với thằng Hùng Vương và tuyên bố nếu không dẹp cái hàng rào đi thì chính thằng Trung Béo sẽ thuê nghiện hút và bọn hàng tôm hàng cá đến đập phá. Câu truyện này lại theo đường dây kẽm băng sang bên kia bán cầu. Và thông điệp là rất rõ ràng, “Cô ơi, cho cháu xin tiền mua hàng rào thép gai, camera quan sát và một khẩu AK phòng thân. Thằng Trung Béo nó sắp giết cháu cô rồi. Nó làm thật đấy”. Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại đổ chuông liên hồi, bên kia đầu dây, thằng Trung Béo thì thầm:
“Này Hùng, mày tưởng thật đấy à? Anh đánh mày làm đóe gì? Anh em với nhau từ hồi tao với mày còn cởi trần quần đùi. Anh đánh mày, cả xóm nó chửi anh thất nhân thất đức. Giờ anh tính thế này xem có được không nhé? Mày cứ tiếp tục khóc tiếp, bà cô mày kiểu gì cũng gửi tiền về cho. Xong anh với mày đập mẹ cả hai nhà đi, xây lên cái chung cư 12 tầng. Anh lớn anh tầng 12, mày bé mày tầng 11, 10 tầng còn lại thì 5 tầng bán đứt, 5 tầng cho thuê. Anh có tiền, mày có tiền mà đóe thằng nào mất gì. Giờ mày cứ khóc, khóc to vào. Mày nhớ, anh dọa mày để nhân tiện anh khoe con mẹ Nga đầu phố, anh có đầy đồ chơi. Còn anh dọa mày, về luật anh chưa đánh, đóe đi tù. Còn về tình mày lợi bỏ mẹ, cứ hơi nấc lên là có tiền. Đúng không?”
Thằng Hùng đặt ống nghe xuống lẩm bẩm, mịa, thằng Trung Béo trông ngu thế mà lại khôn. Đúng rồi, mình có mất cái đóe gì đâu? Và thế là nó lại khóc, khóc rất to, và thảm thiết.
Thằng Trung Béo nhấc điện thoại gọi thằng Sà Cà Lày, “ê cu, thằng Hùng nó đồng ý phương án đập nhà rồi đấy”.
Thằng Sà Cà Lày cười hô hố, nói: “Ông anh quả là Khổng Minh tái thế. Ông anh nhớ, để em một căn tầng 10 giá ưu đãi nhá” Thằng Trung Béo cười tít mắt, “Đương nhiên chú có phần” rồi dập máy.
Điện thoại thằng Sà Cà Lày lại réo vang, nhìn quanh để đảm bảo không có ai theo dõi, nó nói: “Thưa cô, đúng như cháu dự đoán. Thằng Hùng và thằng Trung Béo nó liên kết để mõi tiền của cô mua hàng nóng, cô ạ”
Bên đầu dây, một giọng quen thuộc trả lời, “Cô biết rồi, thằng Trung nó đã báo” .
“Ơ….”
“Ơ gì, cô mày và thằng Trung đang thầu toàn bộ việc đập cả khu đi xây chung cư đấy. Số tiền cô gửi về cho thằng Hùng đủ nhiều để cô mày đổi quyển sổ đỏ căn nhà nó đang giữ”.
“Nhưng thằng Hùng là…..”
“ Là cái cứt. Đóe quen. Giấy tờ chuyển tiền, vay nợ cô đang cầm cả”.
Khà khà...!!!