Quantcast
Channel: Phọt Phẹt
Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

ĐI YÊN VỀ TỬ - BẢN PHUN PHÈ PHÈ, KHÔNG CHE.

$
0
0


Thằng Bôm Bốp bạn thân rủ đi chùa. Thú thật, lễ lạt chùa chiền xứ ta là tôi sợ lắm. Vẫn biết, bản thân những thứ đó chả tội tình, cái khốn nạn là sự bần cùng khốn kiếp của lũ ngợm. Bây giờ, chả kinh doanh gì lãi bằng lễ lạt và tâm linh, chửa kể các ” âm binh” chuyên nghề mê tín.

Tôi chối phắt. Nó nài mãi. Tình bạn là sự cao quý nhưng dứt khoát không bao giờ chiều những thứ mà mình không thích. Để bền vững, nó phải tôn trọng tôi. Sự khác biệt được tôn trọng là cơ sở tốt cho những tình bạn tử tế. Mà chả riêng tình bạn, cả tình iêu và tình đời.

Nó bảo có tí gái, ông chơi cùng, tôi lễ chùa. Ôi giời, nó đánh vào điểm iếu chết người của tôi. Gật ngay và gặng hỏi, xinh không và đi chùa nào?. Nó bảo, đầu năm gặp gái xấu là rất xúi, còn chùa thì Yên Tử. Thì đi!

Bôm Bốp đón tôi tại gia, rất sớm. Lên xe chả thấy mống gái nào. Mày lừa tao? Nó gật, lễ đầu năm mong kiếm miếng ăn, kiêng gái. Giời ạ, định quay vào nhưng nhìn cái bản mặt nó ngẫn như ngỗng ị nên đâm ra ái ngại. Lại leo lên xe. Bôm Bốp kể, năm ngoái cũng đi Yên Tử, mò tít chùa Đồng, chạm được tí tinh khí linh thiêng nên thánh cho lộc, kiếm được mớ to. Và năm nay đi giả lễ và tranh thủ xin thêm. Tham. Thánh đếch đâu mà lắm lộc thế?.

Tạt quán phở Cồ đường nhớn, đông vỡ mật. Toan đi nhưng Bôm Bốp bảo, hanh thông không cốt ở sự nhanh, mà là ở sự đợi chờ và mong đến lượt. Đành chờ mười lăm phút và... đến lượt. Ôi chao ôi, đứa đứng cửa vệ sinh xì xụp, thằng xổm vỉa hè hít hà. Hết đôi trăm. Năm mới mà, cái gì chả đắt đỏ, kể cả thánh phật linh thiêng.

Chạy một mạch, 9h đã ở Yên Tử. Cảm nhận ban đầu là khá đông và quy củ. Bôm Bốp bảo leo bộ. Tôi dựng hết cả lông gáy, sao không đi cáp treo?. Nó bảo, đến với chính quả cần sự thử thách lẫn gian nan. Giời ạ, ngu vửa thôi cha, không nói lại cứ được đà. Chính quả nằm ở sự thành tâm và sám hối. Trèo gần ngàn mấy mét núi non để với được chính quả thì tôi xin kiếu. Thánh phật nhẽ đâu lại đang tâm hành hạ chúng sinh?. Quyết định cuối cùng là đi cáp. Mất 250k cho mỗi thằng, khứ hồi.

Rồng rắn mãi thì đến chùa giữa ( Hoa Viên hay Hoa Hiên?). Chúng sinh bâu đen đỏ, khấn vái như bổ củi, xong mang đồ lễ tổ chức đánh chén tại trận. Khiếp, lộc thánh có khác, ăn lấy được, phồng mang trợn mắt kiểu hổ mang nuốt gà già. Tôi để í một giai, đóng nguyên cây vét đen chắp tay thành tâm khấn vọng. Một gái đội mâm lễ to, xôi oản tiền vàng ứ hự chen ngang. Giai đang lầm rầm, quay ngoắt, trợn mắt chửi, mẹ con chó. Tôi bụm miệng để tránh phát ra tiếng cười khả ố. Phát vãi với cúng mới chả bái.

Bôm Bốp chen thiên hạ rẽ đất, khấn từ ngoài vào trong, tiền công đức, giọt dầu đủ cả. Gớm chết chết, thành tâm quá. Tôi thì lăm lăm máy ảnh, lảo đảo như cô đồng soi bóng giai nhân. Nhưng thất bại, chả chụp choạch được gì. Gái lễ chùa xấu tệ. Gái xấu nhẽ nghèo cả tiền bạc lẫn tiền duyên?. Lên chùa chắc để cầu duyên và tiền?. Gái đẹp họ cầu cái khác.

Lại đu cáp lên chùa Đồng. Đói. Chúng tôi nghé trạm nghỉ. Chén đã. Uống hết 5 lon bia Hà nội, chục trứng gà luộc, 6 xúc xích mini nướng, đôi bát mì tôm. Nhổm đít, hai anh cho xin năm trăm ba. Người ta tính 5 bia 250k, 10 trứng 100k, 6 xúc xích mini 60k, 2 mì tôm 120k. Dạ dày khí no nhưng “lò so” xót xa lắm. Bảo con chủ, chém bọn anh vửa thôi. Nó khổ sở, tiền đóng sở hụi, tiền thuê cửu vạn khuân vác đồ lên, tiền công xá phục vụ...,chúng em chả được bao. Chúng anh đi xin lộc thánh, chúng em xin tí rơi vãi dọc đường. Đời như cỗ xa luân ( luân xa?), lòng va lòng vòng.

Đường lên chùa Đồng là một chặng leo dài và vất vả. Tôi bảo Bôm Bốp, mày lên chủa, tao ngồi chờ. Nó chửi, rằng đời tôi chả làm gì nên hồn cả. Tôi cần gì sự nên hồn ở đời. Tôi chỉ cần ngày có miếng ăn, đêm có rượu uống và lâu lâu giao hữu với một vài em gái xinh xinh.

Ngồi mãi cũng chán trong cái khoảng không chật hẹp nhốn nháo. Tôi lững thững xuống núi. Phất cho Bôm Bốp cái tin nhắn là chờ dưới bãi xe. Ăn no, thân nặng nên khốn khổ. Lần mò từng bậc mà run rẩy. Thật chả cái ngu nào như cái ngu nào. Mà cái sự sửa ngu nó chậm chạp lắm, như những bước chân tôi nặng nhọc.

Cứ thế tôi lẫm lũi, mắt dán từng bậc đá mà dọ dẫm. Nhỡ ra mà tượt chân là đi bằng đít ngay. Vô phúc lại còn được vinh dự đi bằng “tàu sáu ván”. Mọi tinh thần, trí lực tôi dồn cho những bước chân, chả hơi đâu mà để í thiên hạ đang xầm xập hối hả. Nhưng mũi tôi thì thính lắm, vì ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ thượng hạng lẩn khuất mang tai. Tôi đoán, nước hoa thượng hạng thế này thì ảnh hình hẳn phải là tử tế. Nghĩ thế, nhưng cũng không ngoái lại. Tôi còn bận sửa cái ngu, cái sai lầm.

Vai tôi tự dưng nằng nặng, kèm theo đó một giọng oanh vàng, mỏng như tiếng kinh cầu đang phát ra từ những chiếc loa giăng mắc, anh cho em bám nhờ, em không thể đi nổi. Tôi dừng chân, ngoái lại. Chúa ơi, một giai nhân ngọt ngào phẩm hạnh.

Nàng bám vai tôi, lũn cũn. Những hố sâu tôi luôn chìa tay. Nàng bảo đi lễ một mình, cầu an. Tôi đoán mọi nhẽ nàng đủ đầy, viên mãn, thiếu mỗi sự bình an nên mới đi cầu chăng?. Đến trạm cáp treo, tôi hỏi nàng vé. Nàng bảo leo bộ, từ tinh mơ. Chết thật. Anh mua vé em xuống nhé?. Không, nàng nhất quyết. Và anh có thể đi đường anh và em đi đường em.

Tôi không ngu mà dại dột làm theo cách nàng nói. Bởi tôi nghĩ, rời tôi ra, nàng có thể nhờ vai người khác. Nàng xinh thế cơ mà. Vả lại tôi cũng đã quen mùi nước hoa và giọng nói nhẹ nhàng kinh cầu lẩn khuất. Tôi sẽ dìu nàng xuống với trần ai, kể cả leo ngược lên sự linh thiêng tít mõm núi mà thằng Bôm Bốp đang khấn vái. Tôi với nàng cứ thế, lần tay bám vai nhau mà đi. Và thật lạ lùng, bao mỏi mệt như tan ra cùng sương khói. Tôi thấy mình khỏe như ông Gióng, hào hiệp như Lục Vân Tiên, chân tình như chàng Kim trong Kiều cụ Nguyễn và cũng lãng mạn như các thi sĩ gàn dở lúc lên cơn.

Xuống đến chân núi gần 3h chiều. Thằng Bôm Bốp gọi bảo đang ở bãi xe. Tôi mặc kệ, cùng nàng ngồi nghỉ ngơi nơi quán nước. Nàng cảm ơn tôi. Tôi không thích ơn huệ. Nàng lườm, thế thích gì? Khỉ gió, không nhẽ lại bảo thích một cú giao hoan?

Thôi, chia tay từ đây nhé. Bạn thân đang réo rắt đợi chờ. Nàng cảm ơn tôi một lần nữa rồi xin số điện thoại. Tôi ngại gì mà không cho. Nàng hẹn sẽ gọi cho tôi, như gọi tên một kỉ miện.

Chi 5k leo xe điện ra ngoài bãi. Giời ơi, tôi dại khờ hay vô tâm khi không kịp hỏi tên và nơi nàng trú ngụ. Nhưng lại tự trấn an, nàng có số điện thoại và hứa sẽ gọi rồi mà. Lúc ấy, có hỏi tên hay xin số nhà cũng chưa muộn. Ra đến bãi xe tôi cứ ngẩn ngơ, mặc cho thằng Bôm Bốp réo gọi nhanh chân còn “ chuột rút”. Tôi vẫn cố trông mong một bóng hình qua. Ôi, một mẩu vụn kỉ miện ngọt ngào nhưng xao xuyến quá.

Xe chầm chập chen giữa dòng người đông đúc. Tôi tụt kính kiếm tìm chút nhân ảnh mong manh. Có tiếng còi inh ỏi xin đường. Liếc ngang, là chiếc bán tải năm tạ, bên hông cửa có bảng hiệu và chữ công an màu vàng. Định mồm chửi sự vô lối cậy quyền, nhưng môi tôi xoắn chặt như quẩy nóng. Trên thùng xe, giai nhân của tôi bị còng tay ngồi đó. Hai bóng áo vàng hai bên. Thiên hạ xì xào, con này chuyên móc túi.

Phù, đi thì Yên mà về thì tí… Tử.







Viewing all articles
Browse latest Browse all 444

Trending Articles