Tôi yêu khí sớm. Sớm đến độ mẹ tôi phải gắt lên là dái bằng hạt kê mà đã dê có có sừng có mỏ. Mắng thế thôi nhưng bà lại rắp tâm ủng hộ bằng cách chỉ điểm cho vài mật mỡ vàng son. Tiếc cái là tôi không ưng ai. Chẳng phải chúng xấu xa hay thối tai khai bẹn mà bởi con tim tôi loạn nhịp với một đài trang danh giá khác. Nàng tên Ngô Đồng.
Ngô Đồng học cùng lớp, dốt thôi. Tôi không thích gái học giỏi bởi phần nhiều chúng đều xấu xa và nhiễu sự. Với tôi, gái xấu là có tội. Học giỏi và nhiễu sự tôi liệt vào hạng nguy hiểm cần phải thủ tiêu. Gái cốt là phải đẹp. Duyên nữa thì càng hay. Những thứ này mới làm nên phẩm chất và danh giá. Tôi không duy mỹ đến mức ngu si nhưng ở cái tuổi mới lớn người ta rất dễ phát điên vì... gái xấu.
Tôi yêu Ngô Đồng, hẳn nhiên rồi. Còn chuyện nàng yêu tôi hay không lại là việc khác. Nhưng theo mật báo của vài “ chim lợn” lai “ chim báo bão” tôi gài sẵn thì nàng cũng có tý cảm tình. Việc của tôi là rình mò và tấn công cho ra trò thôi. Nhà nghèo, đông em nên tôi chọn lối du kích cho chiến lược, chứ tổng lực thì bật chốt ngay bởi hàng tá các anh tài mỏ dẻo lại đông hèo. Tôi chỉ có mỗi cái lợi thế là cự ly khi rong ruổi ngày hai buổi đến trường cùng nàng. Là hết vị.
Thoắt cũng đến ngày ghi lưu bút mà cái cự ly kia chả tích sự mẹ gì và có vẻ lại phản tác dụng. Tôi không biết bấu víu vào đâu và kêu ai, mặt lúc nào cũng dài ra như phòng tuyến sông Cầu. Mẹ tôi thương lắm, nịnh mãi tôi mới kể sự tình. Bà khuyên tuần nên túc tắc đạp xe xuống nhà Ngô Đồng mà chơi lấy hai - ba tối. Tôi bảo còn phải ôn thi. Bà cốc đầu chửi, ngu như mày thì yêu chó. Rồi lận bâu dấm dúi cho mấy hào. Tôi thực hiện công cuộc tán tỉnh mà trên đầu lơ lửng những nghị quyết và các món đầu tư mà mẹ tôi xuống tay cho canh bạc cuối của thằng con giai khờ dại.
Đêm đầu tôi không dám đi một mình mà rủ thêm thằng Bôm Bốp để trợ tim. Thằng này cũng chả hơn gì tôi trong món tình trường nhưng dù sao bọn có độ hóng cao cường thường can đảm hơn tý chút. Vả lại nghe nó nói đã từng “vù cáo” được mấy thôn nữ gần nhà và phần đa chúng đều rinh rích kêu lên vì thích thú. Chứ cái sự giải thẻ gãi ghẻ như tôi thì nước non đếch gì.
Bọn tôi được nàng tiếp đón nhiệt tình, có trà xanh trong giỏ tích và táo dại hái ngoài vườn. Tôi thì chả biết nói chuyện gì, mặt cứ bấc lên trần nhà mà xem thạch sùng săn mồi và lẹo chắc, mặc cho thằng Bôm Bốp bi bô những thứ rất giời ơi. Khi đã khí muộn và nhạt mồm bọn tôi trở ra thì làng nước ơi, cổng nhà nàng bu đặc những DD đỏ với CUP kim vàng giọt lệ. Hai thằng đá chân chống con Phượng Hoàng không phanh không chuông không gác đờ - bu đẹp long giời lở đất, nhồng đít cắm đầu phi mất dạng.
Tôi sợ không dám nói với mẹ tuy vẫn trường kỳ lĩnh kinh phí tuần ba tối trực chỉ hướng nhà nàng. Tôi đi chơi chỗ khác, tụ bạ bạn bè tiêu hết số tiền và căn đúng giờ thì về. Thấy tôi chuyên cần nên bà an tâm lắm, chả hỏi han gì tuy đôi lúc thổ ra những câu cực kỳ trung tiện hồn nhiên kiểu như " tình hình đến đâu rồi?". Chả có nhẽ tôi lại bảo là...đến bẹn. Thẹn bỏ cha.
Một hôm nhà bán lợn, mẹ tôi lùi lại hai cái cẳng trước làm món bún chân giò. Bà ý tứ nhắc tôi có thể mời Ngô Đồng đến ăn, trước là để vui vầy, sau là bà còn tiện bề xem mông xem mẩy. Tôi vãi mồ hôi hột nhưng cũng rắp tâm đi bởi tôi nghĩ ăn thì đứa nào chả thích. Và tôi đoán cấm có sai, nàng mừng rúm đít. Tôi xoắn tít chân cật lực giở về trong cái nhẽ vừa bâng khuâng, vừa lo sợ.
Nàng đến với con Phập Phồng gần nhà và cũng là cùng lớp. Ở vào cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, từ thiếu nữ đoan trang cho đến giai hỏng giai hư đi đâu cũng phải có đôi có cặp. Tại cái sự tâm sinh lý nó quy định hành vi thôi chứ tôi không nghĩ nàng đưa con Phập Phồng đến để nhà tôi rã họng. Thật ra việc thêm bát thêm đũa chẳng xá chi công nhưng riêng con Phập Phồng thì rất chi là đáng kể. Nó là gái tuổi Thìn như bọn tôi những lại cầm tinh con ruồi lai... con lợn.
Ngô Đồng ăn uống khoan thai, mời chào lễ phép, khác hẳn con Phập Phồng. Sự song le luôn tạo ra nhiều giá trị. Bằng chứng là mẹ tôi nhìn Ngô Đồng trìu mến bao nhiêu thì với con Phập Phồng mắt bà như có ve có bọ. Cái sự đó chỉ thuyên giảm đi khi vào giai đoạn hậu kỳ là dọn rửa. Một mình con Phập Phồng phăm phăm bê nguyên rổ nồi niêu bát đũa, ngực ưỡn đít cong đu mình trên cần sắt giếng khoan kéo nước ầm ầm. Còn Ngô Đồng? Nàng ngồi khỏa những trong ngần ngước mắt cười duyên. Tôi xao xuyến lắm nhưng mẹ tôi lại bóng gió xa xôi rằng có đi xia thì nhẽ như Kiều vén váy.
Sau hôm đó mẹ tôi cắt kinh phí và nín thinh với sự nghiệp chim chuột của thằng con. Trước tôi đi như thói quen mà giờ ở nhà đâm ra ngứa cựa. Đầu óc tôi cứ lởn vởn bóng Ngô Đồng. Tôi buồn tợn hơn sau bữa bún, mặt thiu thối rất đỗi tâm tư. Nhưng mẹ tôi lại rất vui khi bà phát hiện ra chân lý và luôn mồm khuyên tôi, rằng "đẹp không mài ra ăn được đâu con ạ". Nhẽ bà mong muốn tình yêu của tôi phải như con Phập Phồng? Tôi không chắc lắm. Nhưng tôi nghĩ người ta không thể nào sống được với một con lợn suốt kiếp, huống chi là tý hương hoa bải hoải đầu đời.
Tôi năm nay 40 tuổi, hiện đang sống với một con lợn hơn mười mấy năm qua. Một tháng tôi được ngắm hoa tươi vào ngày rằm và mồng một. Ngô Đồng của tôi năm nay cũng 40. Nàng cũng đang sống với một con lợn và không có diễm phúc được ngắm hoa như tôi. Một tháng nàng bị táng hai lần. Đều như vắt chanh nhưng không nhất thiết là vào ngày rằm hay mồng một.
Chột mất một tình yêu lắm mỹ miều, hiuhiu.